“Giết!”
Một vị giáp chiến sĩ nén giận, khải hóa, thực lực mạnh hơn ba phần, lực phòng ngự tăng mạnh, lao vào chém giết cùng Kim Long.
Kim Long thầm mắng!
Chạy nhanh thật!
Ta còn chưa kịp đi xuống!
Tuy hiện tại kẻ địch không ít, nhưng nó không sợ, nó gào rống một tiếng, đuôi càn quét hư không, đánh đám giáp chiến sĩ kia không ngừng văng ngược, móng vuốt toát ra khí tức vô cùng sắc bén.
Chân trước chụm lại cầm một thanh trường kiếm, bắt đầu chém xuống.
Rồng cũng biết kiếm thuật!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, ánh lửa bắn ra bốn phía, đám giáp chiến sĩ vô cùng dũng mãnh cùng Kim Long đại chiến trong không trung, Hồng Khải vừa giao chiến, vừa cảnh giác phòng ngừa bị Nhân tộc kia đánh bất ngờ lần nữa.
Cũng may lần này Tô Vũ không đánh lén.
Hắn không tin tưởng Kim Long, Vạn tộc đều không phải kẻ tốt, cẩn thận kẻo bị lừa, không khéo thì sẽ bị bọn họ bao vây, vậy hắn sẽ xong đời.
Địch nhân đóng kịch để vây giết đối thủ không phải là chưa từng có.
Ta tự giết của ta, con rồng kia muốn làm gì thì tự làm đi.
Giết vị giáp chiến sĩ thứ hai xong, Tô Vũ không nhận được thiên địa ban thưởng, nhưng Tô Vũ cảm giác giết nhiều thêm mấy kẻ như vậy thì sẽ được khen thưởng, những người này không mạnh bằng Thanh Khải lúc trước.
Nhưng ở chiến trường Chư Thiên, hình như cũng có thể tích lũy chiến tích.
Ít nhất Tô Vũ có cảm thụ mơ hồ rằng giết khoảng ba kẻ như vậy thì sẽ được thiên địa ban thưởng.
“Đánh kịch liệt thật!”
Tô Vũ ở nơi xa yên lặng quan chiến, nhìn một hồi, hắn lắc đầu, một đám giả dối, cả con rồng và đám Hồng Khải đều chưa dùng toàn lực, chắc đang đề phòng hắn.
Tô Vũ đề phòng bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng đề phòng Tô Vũ.
Hai bên ác chiến một trận, Kim Long dùng đuôi quét bay Hồng Khải, phá không rời đi, những người kia không đuổi theo.
Hồng Khải nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, mang theo 10 vị chiến sĩ còn lại, gấp gáp chạy về một phương hướng.
Tô Vũ không chút hoang mang, vừa đuổi theo, vừa hấp thu Thiên Nguyên khí rèn thể.
Không vội!
14 chết 3.
Ngươi tiếp tục chạy đi!
Để ta xem xem quá trình đuổi giết này có thể làm thần văn của ta thăng cấp, hay thân thể đúc thêm một lần nữa hay không.
Đến bây giờ thần văn chữ “Sát” vẫn là tam giai, Tô Vũ cảm thấy chỉ cần hắn giết thêm vài người, sớm hay muộn nó cũng sẽ thành thần văn tứ giai.
. . .
Đuổi theo, trốn tránh.
Kim Long và Tô Vũ không ngừng quấy rầy đám giáp chiến sĩ, dọc đường vừa chạy vừa ngừng, hắn cũng gặp một vài thiên tài chủng tộc khác, nhưng thấy Huyền Khải nhất tộc bị đuổi giết chật vật, những người nọ đều cấp tốc tránh đi.
Giáp chiến sĩ càng ngày càng ít, chạy bảy tám tiếng đồng hồ, chỉ còn lại 8 vị.
Tô Vũ lại hấp thu thiên địa ban thưởng, lại là Thiên Nguyên khí rác rưởi, Tô Vũ cảm thấy chán nản.
Ta không thiếu cái này!
Ta thiếu ý chí lực, ngươi ban thưởng cho ta một chút ý chí lực cũng được mà.
Tiếp tục chạy một lúc, trong đầu Tô Vũ, thần văn chữ “Kiếp” bỗng nhiên lập lòe.
Ngọc cảm ứng không cảm ứng được bất cứ thứ gì.
Tô Vũ không cần suy nghĩ, nhanh chóng độn không rời đi, không dám dừng lại một giây nào.
. . .
Phía trước.
Hồng Khải không ngừng chạy, trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ!
Trong lòng tràn đầy suy nghĩ ác độc!
Tiếp tục đuổi theo đi!
Đợi lát nữa, các ngươi sẽ phải hối hận.
Đang nghĩ ngợi, phía sau, một tiếng vang lớn vang lên, Kim Long kêu thảm thiết, đuôi nó xuất hiện một vết máu, cách đó không xa, một vị nam tử đầu bạc chém ra một kiếm, trên thân Kim Long lại có thêm một vết máu!
“Thần tộc!”
Kim Long hét lớn, không suy nghĩ nhiều, phá không bỏ chạy!
Nam tử đầu bạc khẽ nhíu mày, vừa định xuất kiếm, nhưng do dự một chút, cuối cùng cũng từ bỏ ý tưởng này.
Hồng Khải nhanh chóng bay tới, vội vàng nói: “Đa tạ An huynh ra tay!”
Nam tử đầu bạc gật đầu, liếc nhìn bọn họ, nghiêm giọng căn dặn: “Thiên tài Kim Long tộc, Long Vô Ưu, tôn tử của đại trưởng lão Kim Long tộc, không dễ giết nó đâu, các ngươi đừng trêu chọc nó!”
Hồng Khải sửng sốt: “Tôn tử của đại trưởng lão Kim Long tộc?”
“Đúng vậy.”
Nam tử đầu bạc rất anh tuấn, phong đạm vân khinh lên tiếng: “Ta đã vào Sơn Hải, không giết nó để tránh khiến đại trưởng lão Kim Long không vui, nhưng các ngươi muốn giết thì vấn đề không lớn.”
Y mạnh hơn nó không ít, giết cũng không sao, nhưng không cần vì Huyền Khải nhất tộc mà đắc tội với một vị vô địch.
Đúng vậy, vô địch cảnh!
Kim Long nhất tộc không yếu, có hai vị vô địch, đại trưởng lão và tộc trưởng.
Trong long tộc, bọn họ chỉ đứng sau Thiên Long Tộc, không nhất thiết phải chọc đến đối phương.
Sau đó nam tử đầu bạc lại nói: “Nhân tộc kia cảm ứng được đã chạy rồi, ta còn chưa đến, hắn đã chạy, không thể giết hắn.”
Y hơi tiếc nuối, cũng có chút kinh ngạc.
Y tới rất nhanh, che giấu cũng rất sâu, kết quả vừa đuổi tới thì tên kia đã không thấy tăm hơi.
Hồng Khải phẫn nộ nói: “Vài vị tộc đệ của ta đã chết trên tay hắn!”
Gã cực kỳ buồn bực!
An Mân Thiên không quá để ý, chết thì chết, không có gì ghê gớm.
“Không nói cái này nữa!”
An Mân Thiên bình thản ra lệnh: “Hiện giờ Ma tộc đang vây giết Hoàng Đằng. Tần Phóng và Hoàng Đằng của Nhân tộc là mục tiêu lớn, giết bọn họ, thiên tài Nhân tộc chắc chắn sẽ bị rối loạn, đi theo ta vây giết bọn họ!”
“An huynh...”
Hồng Khải hơi do dự: “Hợp tác cùng Ma tộc sao?”
“Không phải hợp tác!”
An Mân Thiên bình thản đáp: “Là đi nhặt tiện nghi, nếu Thiên Đạc của Ma tộc rơi vào hạ phong... Ta không ngại chiếm chút lợi nhỏ, đi cùng ta là được!”
“Vậy được rồi!”
Vừa được đối phương cứu, hiện tại An Mân Thiên đưa ra yêu cầu, gã không tiện cự tuyệt.
Nhưng gã vẫn nói: “An huynh, nếu gặp lại Kim Long, An huynh đừng giết nó, giúp ta vây nó lại được chứ? Nếu bắt được nó, sau khi tộc của ta khải hoá hợp thể, ta sẽ có lực lượng Sơn Hải, có thể góp thêm chút sức cho An huynh.”
An Mân Thiên suy xét một chút, cuối cùng gật đầu.
Cũng đúng!
Còn vấn đề giết hậu duệ vô địch... giết thì giết thôi, huống chi còn không phải tự y động thủ, Huyền Khải tộc không sợ là được.
. . .
Lúc này Tô Vũ đang thầm mắng trong lòng!
Má!
Lại thêm một cường giả, may mà hắn chạy thoát, hắn đã thấy được thảm trạng của Kim Long, thảm thật, suýt nữa là mất luôn cái đuôi rồi!
Cái tên lông trắng kia là ai?
Hắn nhanh chóng lật xem tư liệu, sau một lúc lâu mới tìm được bộ dạng và giới thiệu về người này.
“An Mân Thiên, Sơn Hải nhị trọng, cường giả Băng Tuyết Thần tộc, thiện kiếm pháp, Chiến Giả, hạng 6 Địa bảng, chiến tích chém giết cường giả Sơn Hải tứ trọng.”
“Hạng 6 Địa bảng?”
Tô Vũ nhìn thoáng qua, bĩu môi, vượt hai tiểu giai giết cường giả tuy không tồi, nhưng chưa chắc đã là thiên tài cao cấp nhất trong Thần tộc, có điều hạng 6 Địa bảng đúng là không thấp.
Không phải Nguyên Thủy Thần tộc thì tốt rồi.
“An Mân Thiên!”
“Dù mình toàn lực ứng phó, dương khiếu nửa mở, cắn nuốt tinh huyết thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.”
Tô Vũ thở dài, kẻ giết được Sơn Hải tứ trọng chắc chắn phải rất mạnh, dù hiện tại hắn toàn lực ứng phó thì cũng chỉ có thể bị giết, đừng nên trêu chọc thì hơn.
“Mẹ nó chứ!”
Hắn không vui!
Hắn đang chậm rãi giải quyết gia hỏa Huyền Khải nhất tộc, vậy mà bị gã họ An đó phá rối!
Nếu không giết sạch sẽ đám người kia thì sẽ rất phiền toái.
Bọn họ đã thấy vài thủ đoạn của mình, có lẽ hiện tại chưa có vấn đề gì vì tin tức chưa truyền rộng, nhưng sớm hay muộn việc hắn là Tô Vũ sẽ bị bại lộ!
Hắn đã dùng cương quyết, độn thuật và cả ảo cảnh, lôi đình, thời gian.
Hiện tại, những kẻ kia còn chưa nghĩ nhiều, nhưng bọn chúng sẽ sớm phát hiện ra thôi.
Tô Vũ không quá để ý, trốn chạy trước khi thân phận bại lộ, hoặc là đổi thân phận khác, dù sao thân phận Thôi Lãng không quá đáng tin.
“Không giết được bọn họ thì giết kẻ khác!”
Dọc đường, Tô Vũ cũng thu được một vài tin tức, nhưng hắn không có nhân mạch ở chiến trường Chư Thiên, chỉ nghe trộm được một vài tin tức, Hoàng Đằng và Ngô Kỳ đang bị đuổi giết.
Hắn không quá để ý đến Hoàng Đằng, mà Ngô Kỳ thì là tỷ tỷ của Ngô Lam, nếu có biện pháp, hắn sẽ đi cứu.
“Phải khiêm tốn, không thể quá nổi bật!”
Tô Vũ âm thầm dặn dò chính mình, hắn phải cẩn thận, không giết được đám Hồng Khải làm cho hắn gặp nguy cơ bại lộ thân phận, phải sớm giải quyết bọn họ, hy vọng đám ngu ngốc kia còn chưa nhận ra.
Dù sao không phải mọi người đều biết tin tức về Tô Vũ.
Hắn chưa từng tới Chư Thiên chiến trường, chỉ có một vài đỉnh cấp cường giả Vạn tộc mới biết tin tức về Tô Vũ, chủ yếu là về công pháp, còn mặt khác, như cách chiến đấu, đám kia chưa chắc đã để ý, càng đừng nói đến việc cố tình báo cho người phía dưới.
Tô Vũ biết thủ đoạn gì, có lẽ ngay cả vô địch cũng không biết rõ, nhưng bọn họ nhất định biết về mấy bộ công pháp của hắn.