Bên ngoài Thiên Đoạn cốc.
Thiên Đạc quan sát thêm lần nữa rồi nhìn về phía đám Ma Nhĩ Ba, đạm mạc nói: "Nhất định phải đi vào, kéo càng lâu thì Hoàng Đằng khôi phục càng nhiều, Nhân tộc có thể sẽ phái người đến giúp, cần tránh đêm dài lắm mộng!"
Vài vị thiên tài Ma tộc đều gật đầu, chính xác là việc này không nên chậm trễ.
Ánh mắt Ma Nhĩ Ba lạnh lùng, nhìn lướt qua thiên tài những chủng tộc khác ở xa xa, đoạn hỏi: "Bọn gia hỏa kia thì sao?"
"Họ sẽ đi vào!"
Thiên Đạc thản nhiên đáp: "Đều là thiên tài, ai cũng muốn chia chén canh, chẳng ai có cảm giác mình sẽ chết, Hoàng Đằng đang trọng thương, giết Hoàng Đằng thì cũng có thể giúp thực lực bọn họ đạt được tiến bộ cực lớn, không ai từ bỏ cơ hội này đâu."
Thiên tài mới hiểu rõ thiên tài.
Đều cảm giác mình là đứa con của thiên mệnh, đều muốn dương danh vạn giới, đều muốn chứng đạo vô địch, không có cách nghĩ này thì cũng không tính là thiên tài.
Đã như vậy, chỉ cần Ma tộc tiến vào thì những tên khác rất nhanh cũng sẽ theo vào.
Về phần đao khí của vô địch tràn lan, dù sao trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ mặc dù lo lắng nhưng đều có mấy phần thủ đoạn.
Thiên Đạc lại nói: "Chờ đợi thêm nữa thì thiên tài Nhân tộc sẽ chạy đến, nếu đám Tần Phóng tới, mặc dù ta không sợ, thế nhưng dễ dàng tạo thành hỗn loạn, khiến Hoàng Đằng chạy thoát."
"Xuống!"
Thiên Đạc không chờ đợi thêm nữa, trên thực tế trước đó gã cũng không phải ở trên không chần chừ mà là đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đao khí uy hiếp.
Bây giờ, vấn đề này đã được giải quyết.
Vài vị thiên tài Ma tộc nghe vậy cũng không nhiều lời, rất nhanh, một đám Ma tộc đã chui vào Thiên Đoạn cốc từ một điểm đao khí yếu kém.
. . .
Nơi xa.
Bên cạnh An Mân Thiên lúc này cũng hội tụ vài vị thiên tài Thần tộc cùng với thiên tài của vài tộc khác.
Nhìn thoáng qua đám Thiên Đạc vừa tiến vào, An Mân Thiên nhìn quanh bốn phía rồi ra lệnh: "Tiến vào từ phương bắc!"
Ma tộc đi vào Thiên Đoạn cốc từ phương nam, vậy bọn họ sẽ đi từ phương bắc, hai mặt giáp công, xem ai giết được Hoàng Đằng trước.
Một đám cường giả Thần tộc cấp tốc bay về phương bắc chuẩn bị tiến vào Thiên Đoạn cốc từ nơi này.
Chờ bọn hắn đều đi rồi, tại chỗ cũ lần lượt từng bóng người hiển hiện, có sinh linh huyền không, truyền âm bốn phương, thâm trầm nói: "Chư vị, Thần Ma giáp công Hoàng Đằng của Nhân tộc, chư vị có hứng thú xen vào không?"
"An Mân Thiên và Thiên Đạc đều không yếu, cẩn thận bị bọn hắn tính toán!"
"Long Chiến, ngươi muốn đi vào à?"
Có người hỏi tới Thiên Long tộc Long Chiến, mà Long Chiến thì chỉ nhìn thoáng qua khe nứt lớn, không để ý những người khác.
Bên cạnh, Tiểu Kim Long bay lượn trên không, cũng không hỏi ý kiến Long Chiến mà đã đột ngột chui tọt vào Thiên Đoạn cốc.
Long Chiến cau mày, lá gan của gia hỏa Kim Long tộc lớn thật.
An Mân Thiên hiện tại cực kỳ căm thù nó, cẩn thận gặp An Mân Thiên lại bị y giết chết.
Thầm nghĩ tới đây, Long Chiến lộ ra một nụ cười, y cũng cấp tốc tan biến tại chỗ, trên Thiên Đoạn cốc, đao khí dao động một chút, Long Chiến tiến nhập.
Cường giả ba đại tộc Thần Ma Long đều đã đi vào!
Sau một khắc, khắp các nơi đều có một ít đao khí gợn sóng truyền đến, hiển nhiên là lại có người tiến vào.
. . .
Trong khu rừng cách Thiên Đoạn cốc không xa.
Trên tán một cây đại thụ khổng lồ, lúc này mơ hồ nổi trôi mấy thân ảnh.
Có nam có nữ, cũng đều rất trẻ trung.
Chờ đến khi Long tộc Long Chiến cũng tiến nhập Thiên Đoạn cốc, một cô gái trẻ tuổi thu lại hào quang trong mắt, khẽ cười nói: "Thú vị, Thần Ma Yêu tộc đều đi vào, xem ra Nhân tộc lần này sẽ gặp phiền toái rất lớn, Đại Hạ phủ không biết lại phái người nào tới nghĩ cách cứu viện đây."
Bên cạnh nữ tử, một thanh niên tóc dài tiên khí mười phần, phong thái trác tuyệt, giờ đây y cũng đang nhìn về hướng Thiên Đoạn cốc.
Nghe thấy đối phương nói lời ấy, y cười nhạt, "Cửu Huyền, ngươi cảm thấy Hoàng Đằng sẽ chết à?"
Cửu Huyền nhẹ giọng đáp: "Ta không biết, thiên tài được Đại Hạ phủ bồi dưỡng trọng điểm khẳng định sẽ có bản lĩnh riêng. Hoàng Đằng ở Nhân tộc có danh tiếng rất lớn, ta không cảm thấy y sẽ tuỳ tiện bị giết chết."
Thanh niên tóc dài gật đầu, "Không chết dễ dàng như vậy, nếu Hoàng Đằng tới Thiên Đoạn cốc thì vẫn có mấy phần cơ may sống sót."
Dứt lời, y nói ý vị thâm trường: "Bất quá nếu có người phục kích tại con đường ắt phải qua từ Thiên Đoạn cốc trở về Đông Liệt cốc. . . Vậy thì khó nói!"
Cửu Huyền nở nụ cười nhu hòa, "Đạo Thành ca, chúng ta và Nhân tộc là đồng minh, ngươi chớ làm loạn."
"Dĩ nhiên!"
Thanh niên tóc dài cười nhạt, "Nhân tộc gặp nguy cơ trùng trùng, còn cần trợ giúp của chúng ta, há lại làm khó bọn hắn."
Sau đó y tiện tay ném đi một quả ngọc phù trốn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Cửu Huyền nhìn y, cười hỏi: "Đạo Thành ca đây là. . ."
"Tên Thôi Lãng kia giết hai vị thiên tài của Huyền Khải nhất tộc, Huyền Khải nhất tộc đương nhiên sẽ không bỏ qua! Đáng tiếc, nơi này có rất nhiều thiên tài hội tụ, cường giả Huyền Khải nhất tộc chưa hẳn có thể chạy tới đây, thế nhưng trước đó tìm một chỗ không người, chờ đợi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ có niềm vui!"
Nơi càng nhiều thiên tài thì lại càng gạt bỏ đối với cường giả.
Huyền Khải nhất tộc dù cho muốn báo thù, lúc này tới thì có lẽ sẽ lạc lối tại Dục Hải bình nguyên.
Nếu không lấy nơi đây làm mục tiêu mà tìm một con đường khác thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Cửu Huyền nở nụ cười tươi, "Đạo Thành ca sẽ không tính sai chứ?"
Thanh niên tóc dài tự tin đáp: "Thiên Đoạn cốc trở về Nhân tộc thì chỉ có ba con đường an toàn nhất, mau lẹ nhất, không cần đi qua hiểm địa, khả năng gặp đối thủ cũng sẽ giảm thiểu tối đa. . ."
"Vậy nếu bọn hắn không trở về thì sao?"
Cửu Huyền tò mò hỏi: "Nếu bọn họ lựa chọn tiếp tục đi về hướng tây, một đường nhắm hướng tây mà đi, vậy thì làm sao bây giờ?"
"Hướng tây?"
Đạo Thành lắc đầu, không thể.
Đi về hướng tây chính là thật sự muốn chết.
Phía tây có Thiên Diệt thành, lối đi của Huyền Khải nhất tộc nằm ngay tại phụ cận, mặt khác, mấy tòa thành trì cổ ở bên đó nguy hiểm vô cùng, huống chi đi xa về hướng tây thì đều là đại bản doanh của Yêu tộc.
Muốn mạng sống thì Thiên Đoạn cốc chính là giới hạn.
Giống như bọn họ, cũng rất ít ai chui vào Đông Liệt cốc, ẩn núp ở đó thì đại bộ phận đều bị giết, một số nhỏ may mắn mới có thể đào thoát mà thôi.
Cửu Huyền cũng không tranh luận với y, tiếp tục hỏi: "Đạo Thành ca, tên Thôi Lãng kia ngươi có thể nhìn ra cái gì không? Trước đó hắn là kẻ vô danh vô khí, thế mà bỗng nhiên ngoi đầu lên, liệu có tồn tại chút huyền cơ nào không?"
"Thôi Lãng?"
Đạo Thành trầm ngâm một hồi mới nói: "Ta thử bói một quẻ nhìn xem sao, đối phương bỗng nhiên dương danh, có lẽ cần phải chú ý một chút."
Dứt lời, trong tay y trôi nổi mấy viên thần văn, dựa theo trình tự nhất định tiến hành sắp hàng, trong đầu Đạo Thành hiện ra dáng vẻ Thôi Lãng, đây cũng là bộ dáng trên Liệp Thiên bảng của hắn.
Y cấp tốc kích thích những thần văn kia, ý chí lực tràn vào trong thần văn.
Cửu Huyền nhìn chằm chằm thần văn, bốn phía còn có vài vị Tiên tộc cũng nhìn qua bên này, đều mang theo vẻ hiếu kỳ cùng chờ mong.
Thuật bói toán của Đạo Thành vẫn rất cao tay.
Dù cho là ở Tiên giới thì trong số người cùng thế hệ y cũng là vị đứng đầu.
Mấy thần văn tổ hợp mà thành, trong nháy mắt đã tạo thành một mặt kính nước, dần dần nổi lên dáng vẻ Thôi Lãng.
Nữ nhân!
Bên cạnh Thôi Lãng có vô số nữ nhân.
Hình ảnh lóe lên một cái rồi biến mất!
Mấy người nhíu mày, Cửu Huyền bật cười không lên tiếng.
Đạo Thành cũng khẽ lắc đầu, bất quá y cảm giác có chút cố hết sức, là bởi vì đang ở Dục Hải bình nguyên sao?
Sau một khắc, sóng nước hơi hơi rung chuyển, lại xuất hiện một bức tranh, đối diện Thôi Lãng có thêm một người, thân ảnh hơi hư ảo.
"Nam nhân?"
Cửu Huyền trêu ghẹo một tiếng, trước vẫn luôn là nữ nhân, bỗng nhiên lại xuất hiện nam nhân, thật thú vị.
Đang nghĩ ngợi, ầm ầm một tiếng, hình ảnh nổ tung!
Đạo Thành lảo đảo mấy bước, nhíu mày nói: "Xem ra có đại năng giả che đậy cho hắn, khả năng là sớm đã có chuẩn bị, Đại Minh phủ. . . cũng xuất hiện người thú vị đấy."
Không thấy quá nhiều thứ mà chỉ toàn là nữ nhân, nữ nhân nhiều đếm không hết.
Cái này mà cũng có thể làm?
Đạo Thành lắc đầu, người như thế thật có thể đi lâu dài sao?
Có lẽ cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.