Phía trước.
Tô Vũ tiếp tục ẩn giấu, hắn cũng không tức giận.
Hắn yên lặng hấp thu ban thưởng, trong lòng thầm vui vẻ, cuối cùng cũng được ban thưởng ý chí lực, tức chết người đi được, trên đường đi hắn đã giết bảy tám gia hỏa, tích lũy lại mới được cho một lần ban thưởng.
Còn may là được nhận ý chí lực.
Cục lông nhỏ kháng nghị, nó cũng muốn ăn, có điều lại bị Tô Vũ trực tiếp dùng búa lớn nện bay, chút ý chí lực này đều được hắn cung cấp toàn bộ cho chữ "Lôi".
Nhưng mà hấp thu kết thúc, thần văn vẫn không hề tấn cấp.
Tô Vũ hết sức phiền muộn!
Tứ giai thần văn thật sự quá khó.
Tới hiện tại hắn cũng không có mấy viên tứ giai thần văn. Chữ “m”, “Máu”, “Hỏa”, “Biến” thì đều là tứ giai, mặt khác thì vẫn chưa đạt tới, thần văn của hắn tấn cấp quá chậm.
Hắn đã hấp thu một đống lớn Nhật Nguyệt thần văn!
"Không đến tứ giai, lôi đình suy yếu không nhiều, nếu giao thủ với gã Lôi Tuyệt thì chắc chắn sẽ bị gã một lôi giật run! Cứng ngắc cả người!"
Ý chí lực của hắn cũng không đủ cường đại, tên kia chính là Lăng Vân cửu trọng.
Không cần ý chí lực mạnh cỡ nào, tên kia đánh xuống một kích thì ý chí lực cũng phải vỡ tan, Tô Vũ không muốn bị Lôi Tuyệt giật chết.
"Tứ giai thần văn. . ."
"Tốt nhất là tìm mấy tên Văn Minh sư giết một lượt!"
Giết Văn Minh sư, phá nát thần văn đối phương, hấp thu dư vị thần văn cũng được.
Nhưng đến hiện tại, Tô Vũ đều chưa từng giết Văn Minh sư.
Không biết là Văn Minh sư vạn tộc không ra khỏi cửa hay là hắn không gặp được, dĩ nhiên, Ngũ Hành tộc đều là Văn Minh sư, điểm này thì đã khẳng định.
Nếu như tình cờ gặp lại được tên Phù Thổ Linh kia, thủ tiêu đối phương thì có thể kiếm được một ít thần văn.
"Lôi Tuyệt. . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, thầm mắng một tiếng, chờ đó!
Chờ thần văn của ta tấn cấp, ta sẽ tính sổ với ngươi.
Không có thiên địa ban thưởng, hắn phải tìm Văn Minh sư để giết, thật là, Văn Minh sư vạn tộc có phải quá nhát gan rồi không, vì sao ta lại không gặp được mấy ai?
Nhìn Văn Minh sư Nhân tộc ta kìa, lá gan lớn biết bao, ta đang chạy loạn, Ngô Kỳ cũng đang chạy loạn, Hoàng Đằng cũng đang chạy loạn, các ngươi đều vùi ở hang ổ làm gì?
Mà theo việc hắn không ngừng giết chóc, lúc này bài danh của hắn đã đến hạng 13 Huyền bảng.
Tô Vũ còn không rõ ràng lắm về chuyện này, hắn không có hứng thú theo dõi, vả lại hắn cũng không mang điểm bảng của Liệp Thiên các trên người, sợ bị người ta định vị, rất nguy hiểm.
Mà tốc độ Tô Vũ xông bảng cũng làm cho vô số người rung động.
Hắn tới Dục Hải bình nguyên từ đầu tới đuôi cũng mới chỉ ba ngày.
Ba ngày ngắn ngủi, hắn đã từ hạng chót Hoàng bảng giết tới hạng 13 Huyền bảng, nhanh hơn một số thiên tài nhiều năm qua vẫn luôn lăn lộn ở đây.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn vẫn đang một mực đi về phía trước, thật sự là có khả năng gặp phải An Mân Thiên.
Tên kia mạnh hơn Lôi Tuyệt!
Chính mình phải cẩn thận hơn mới được, bất quá năng lực dò xét của An Mân Thiên không bằng Lôi Tuyệt, có lẽ hắn có thể tránh thoát đi. Trước mắt theo Tô Vũ thì ở toàn bộ Thiên Đoạn cốc, uy hiếp mình lớn nhất không phải An Mân Thiên, cũng không phải Thiên Đạc, mà chính là tên Lôi Tuyệt này.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, lực dò xét quá mạnh, đối với Tô Vũ đúng là sự uy hiếp lớn.
Ầm ầm!
Đúng vào thời khắc này, phía sau vang lên tiếng nổ thật lớn.
Một vệt đao khí hoành thiên, xuyên qua hẻm núi.
Tô Vũ cách không nhìn thoáng qua, chỉ thấy một ánh đao lướt qua, một tôn hư ảnh Thần Ma phá toái.
Hoàng Đằng!
Ánh mắt Tô Vũ lay động, vội vàng ẩn thân.
Hắn ẩn náu tại chỗ bất động.
Không đến một phút đồng hồ sau, một thân ảnh cấp tốc đạp không phóng đến, chính là An Mân Thiên!
Giờ phút này, An Mân Thiên tóc trắng đang gấp gáp đuổi về bên kia, căn bản không có thời gian đi dò xét người nào, bởi vì Hoàng Đằng đang ở bên đó!
Giết Hoàng Đằng, người đứng đầu Địa bảng, đây mới là mục đích của y.
Những người khác nào có đáng giá bằng Hoàng Đằng.
Chờ y đi rồi, Tô Vũ mới hiện thân, âm thầm mừng rỡ, Hoàng Đằng hãy làm cho gọn gàng vào, động tĩnh lớn như vậy, người đều bị ngươi hấp dẫn hết, phía trước không còn ai!
"Không đúng. . . hẳn An Mân Thiên sẽ mang theo người tới mới phải."
Lòng Tô Vũ hơi động, mẹ nó, y chạy rồi, vậy người mà y mang tới đâu?
Có phải ta có thể đi giết chóc một phen không?
Nghĩ đến đây, hắn không dám trễ nải, cấp tốc chạy về trước, Hoàng Đằng chạy thế nào thì hiện tại hắn không quản được, trước hết phải để cho ta cường đại lên đã rồi lại nói.
An Mân Thiên chạy thật nhanh, nhưng người mà ngươi mang tới có lẽ chạy không nhanh bằng ngươi, đúng không?
Còn về Lôi Tuyệt. . . Không biết hiện tại gã muốn đi về chỗ Hoàng Đằng hay là tiếp tục truy tung mình, đại khái gã sẽ muốn thổ huyết mất, bởi vì An Mân Thiên chạy đi rồi, cường giả cản đường phía trước Tô Vũ đã không còn nữa.
. . .
An Mân Thiên mang đến không ít người, có thiên tài Thần tộc cũng có cường giả tiểu tộc.
Có thể được y dẫn theo thì dĩ nhiên thực lực sẽ không yếu.
Hiện tại, những người này cũng đang cấp tốc đuổi về phía trước, bất quá tốc độ của bọn họ không nhanh bằng An Mân Thiên nên bị rơi lại một khoảng cách. Bên kia, đao khí của Hoàng Đằng cường hãn, nhất kích chém giết một vị cường giả, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Đến lúc này, họ vội vã qua đó trợ sức, Hoàng Đằng rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.
Y bị Thiên Đạc đuổi kịp, nói rõ Hoàng Đằng cùng Ngô Kỳ đang trọng thương đã không còn đường để trốn.
Lúc này, vài vị cường giả vừa đuổi theo, vừa nói chuyện phiếm.
"Xem ra không có chuyện của chúng ta nữa rồi!"
"Đúng vậy, Hoàng Đằng chết chắc, đáng tiếc chúng ta không vớt được chỗ tốt gì, thậm chí ngay cả An huynh cũng chưa chắc có thể mò được ích lợi. Thủy Ma tộc Thiên Đạc lần này thì kiếm lợi lớn, số 1 Địa bảng bị giết, thiên địa ban thưởng nhất định sẽ không ít, có thể giúp gã trực tiếp nhảy vọt từ Lăng Vân bát trọng cửu trọng hợp khiếu bước vào Sơn Hải cũng không khó."
"Thoáng một cái liền tiết kiệm không ít thời gian, tuổi tác Thiên Đạc cũng không lớn mà nhỉ."
"Thủy Ma tộc Sơn Hải, thật sự nếu gã vào Sơn Hải, An huynh. . . cũng chưa chắc có thể bắt được Thiên Đạc."
Bọn họ cảm khái, đây chính là thời đại mà cường giả sẽ ăn sạch.
Chủng tộc thiên phú mạnh, công pháp mạnh, thực lực mạnh như Thần Ma sẽ chiếm tiện nghi lớn, mặt khác các tiểu tộc dẫu cố gắng thế nào thì cũng rất khó đuổi theo, không thể không nói, có chút sinh linh từ khi sinh ra liền hơn người một bậc.
Lúc này, trong đám cường giả đuổi theo sau An Mân Thiên có một vị Thần tộc Lăng Vân cảnh, phần lưng hắn mọc ra hai cái cánh trắng noãn, nghe mọi người nghị luận thì trên mặt hắn mang theo vẻ kiêu ngạo rõ rệt.
Cao ngạo, kiêu căng khinh người, đây cũng là tính cách của rất nhiều Thần Ma.
Thần Ma chính là vạn tộc nhất đẳng!
Lúc bấy giờ nghe bọn họ nghị luận về An Mân Thiên, tên Lục Dực Thần tộc kia mới đạm mạc nói: "Thủy Ma tộc tuy mạnh, bất quá Thiên Đạc dù cho tấn cấp Sơn Hải thì cũng kém xa thiên tài của Thần tộc ta. Dĩ nhiên, Thủy Ma tộc bên này thì Thiên Đạc vẫn kém hơn Ma Đa Na không ít."
Mọi người không nói gì, gật gật đầu xem như chấp nhận.
Thủy Ma tộc Ma Đa Na, cường giả đệ nhất Thiên bảng.
Một vị Lăng Vân thất trọng có thể chém chết Sơn Hải thất trọng.
Dù cho vị xếp thứ hai là Nguyên Thủy Thần tộc Chiến Vô Song thì cũng bị gã vượt lên, Chiến Vô Song là Sơn Hải bát trọng có thể chém Nhật Nguyệt nhất trọng, nhưng mà xếp hạng cũng không bằng tên kia.
Nói về điều này, có kẻ kỳ quái hỏi: "Sao lần này Ma Đa Na không tới?"
Tên Lục Dực Thần tộc kia thản nhiên đáp: "Gã chắc chắn sẽ không tới, Hoàng Đằng còn chẳng được gã để vào mắt, trừ phi Tần Phóng và Hoàng Đằng cùng xuất hiện thì gã mới có chút hứng thú, bằng không, Ma Đa Na kiêu ngạo vô cùng, sao lại tới đuổi giết gia hỏa không bằng mình làm gì."
Lời này vừa nói ra, những người khác đều tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Đây đúng là tuyệt đỉnh thiên kiêu của vạn tộc.
Tầm mắt quá cao!
Người như Hoàng Đằng còn không được gã để vào mắt.
Còn về đám gia hỏa như Long tộc Long Chiến kia thì tự nhiên càng không được Ma Đa Na để tâm tới, kẻ có thể lọt vào mắt gã, đại khái phải là những vị thiên tài nằm cùng Thiên bảng.