Mà Tô Vũ lúc bấy giờ đã thay đổi suy nghĩ ban đầu. Tử khí quá nhiều khiến hắn thật sự ăn không tiêu.
Xem ra vẫn phải tìm cổ ốc tránh một chút, về phần bị kẻ địch truy tung rồi vây chắn ở bên ngoài thì đành chịu, dù sao hắn cũng không còn cách nào khác, nếu không chạy thì hắn thật sự sẽ gặp rắc rối to.
Dây dưa với Tử Linh nãy giờ đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều Thiên Nguyên khí.
Hắn cần phải tìm chỗ thanh tẩy cơ thể, đồng thời rút ra một lượng lớn tinh huyết, bổ sung cho phần Thiên Nguyên khí đã bị tiêu hao.
Đương nhiên, trước khi trốn về phòng trống thì hắn còn phải đi tìm lại điểm bảng mà trước đó hắn tiện tay ném mất.
Không thể không nói, không có điểm bảng quả nhiên hết sức phiền toái, muốn cùng Liệp Thiên các giao dịch đều không có cách. Tô Vũ buộc phải thừa nhận, người ta đúng là có tự tin trước sau gì mình cũng phải đi tìm điểm bảng trở về, dù biết rõ giữ nó trong tay thì sẽ bị định vị.
Tô Vũ mang theo hàng loạt Tử Linh, tiếp tục lượn một vòng, rất nhanh đã tìm được điểm bảng. Thứ này cũng không mấy ai muốn, không có tác dụng quá lớn, ngoại trừ quan sát bảng danh sách và làm giao dịch với Liệp Thiên các ra thì không còn tác dụng gì khác, huống chi hầu hết thiên tài tiến vào đây thì ai nấy đều sở hữu một cái rồi.
Lấy được bảng danh sách xong, Tô Vũ liền vội vã trốn chạy, mau chóng tiến nhập vào một phòng trống bên trong vòng thứ 18, thoạt nhìn có vẻ là phòng của Nhân tộc.
Hắn biết có người đang đi theo mình, hoặc là Thành Khải hoặc là Đạo Thành, có điều hắn không bận tâm.
Tô Vũ cũng không định rời khỏi đây, kỳ thật bây giờ hắn hoàn toàn có thể lựa chọn chạy trốn ra khỏi thành.
Thế nhưng ra khỏi thành thì mới đúng là tuyệt lộ.
Tử Linh là vật cản, nhưng cũng là bùa bảo mệnh. Ra khỏi thành thì sẽ không có Tử Linh nữa, thế thì một khi Thành Khải đuổi theo, khi đó hắn mới thật sự là chịu chết. Tô Vũ tự biết bản thân mình, tốc độ của hắn không nhanh bằng Thành Khải, thực lực của hắn cũng không phải là đối thủ của Sơn Hải đỉnh phong.
Còn không bằng tiếp tục lưu lại cổ thành hao tổn, Thành Khải không phải là cư dân, gã đã ở đây hai ngày, ban đêm còn lang thang bên ngoài tìm kiếm hắn nên bị tử khí ăn mòn không ít. Dù gã có cổ thành lệnh thì chẳng lẽ còn có thể kiên trì càng lâu hơn so với chính mình?
Chờ Thành Khải đi rồi thì hắn mới đi cũng không muộn.
Vả lại hắn vẫn còn Thiên Nguyên khí, để xem ai có thể kiên trì lâu hơn ai.
Về phần những người kia có khả năng cầu viện cường giả đến, Tô Vũ cũng không quá lo lắng. Bọn họ có thể cầu viện, chính hắn cũng có thể. Đều đã đến mức độ bị nhốt như bây giờ, vậy thì cầu viện thôi.
Không nói những cái khác, Đại Minh phủ tốt xấu gì cũng nên phái một vị Nhật Nguyệt tới cứu cứu mạng a!
Thật không được thì dùng tiền yêu cầu Liệp Thiên các cứu mạng cũng được.
Tô Vũ tính toán rõ ràng, tóm lại, trong thành hao tổn thì chưa chắc đã chết. Nhưng ra khỏi thành thì có khả năng chết rất nhanh. Hắn không thể liều mạng chỉ vì muốn cá chết lưới rách với một tên Thành Khải được, không có lời.
. . .
Ngoài cửa phòng của Tô Vũ, Tử Linh hội tụ, bắt đầu ầm ầm xô cửa.
Mà Thành Khải mang theo đám Ngân Khải, Phần Khải đã đổ xô ập tới.
Thành Khải nhẹ nhàng thở ra!
Chạy một đêm, cuối cùng cái tên này cũng đã bị ngăn chặn!
Tuy rằng Tô Vũ đã vào phòng, nhưng trước sau gì hắn cũng phải ra.
Dùng tính mệnh của ba vị Sơn Hải để đổi lấy việc Tô Vũ bị chắn trong phòng, Thành Khải cũng không biết có đáng giá hay không, nhưng nếu hôm nay gã có thể giết được Tô Vũ, vậy thì ba vị Sơn Hải kia. . . Xem như chết cũng đáng giá.
Giờ phút này, sắc trời đã dần sáng.
Một vài sinh linh cẩn thận từng li từng tí ra cửa dò xét tình huống.
Cường giả ở cổ ốc vòng trong thì không có nhiều cố kỵ như vậy, có sinh linh dứt khoát tới vòng 18 tìm hiểu. Rất nhanh liền có tin tức truyền ra, Tô Vũ đã bị Huyền Khải nhất tộc truy sát, buộc phải trốn vào phòng trong ở cổ thành!
. . .
Tin tức bắt đầu lưu truyền bốn phương tám hướng.
Dục Hải bình nguyên.
Trịnh Bình vừa đánh giết vài vị cường giả, toàn thân tắm máu, truyền âm phù trên người chấn động một cái, ông lấy ra nhìn thoáng qua, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền thấy nhức đầu.
Ông nói với Hoàng Đằng đang chém giết ở bên cạnh: "Tô Vũ gặp phiền toái rồi, bị Sơn Hải đỉnh phong của Huyền Khải nhất tộc ngăn ở bên trong cổ ốc. Hiện tại các tộc đều có cường giả đuổi tới Thiên Diệt cổ thành. Aizz, cái tên này. . . Vì sao không thể an phận một chút được vậy?"
Hoàng Đằng cũng thấy ngoài ý muốn, "Bị ngăn chặn?"
Y còn tưởng rằng Tô Vũ đã chạy thoát. Lúc nhìn thấy bảng danh sách biến động, y còn cảm khái cái tên này đáng sợ dọa người, đêm qua vậy mà đã giết một vị Sơn Hải tam trọng.
Y đinh ninh hẳn là Tô Vũ đã có thời gian thoát đi rồi?
Bất quá suy nghĩ một chút, y có thể hiểu được sự lựa chọn của Tô Vũ. Có lẽ chạy trốn thì chết càng nhanh.
Đổi thành chính mình, y nên lựa chọn như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Đằng cười nói: "Lão sư, hay là chúng ta quay lại đó xem một chút?"
"Ngươi điên à?"
Trịnh Bình tức giận mắng: "Trước phải đưa ngươi về Đông Liệt cốc, xong ta sẽ quay lại cổ thành xem tình hình. Dọc theo con đường này cũng không quá yên bình. . ."
Dứt lời, ông lại dặn dò: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút, lần này tới Dục Hải bình nguyên cứu ngươi, ta đã sát lục rất nhiều, cẩn thận bị mấy tiểu tộc vây lại hợp sức làm sạch hai sư đồ ta!"
Dục Hải bình nguyên cũng không phải nơi tốt lành gì.
Hoàng Đằng nghe vậy đành phải gật đầu.
Được rồi, vẫn nên đi về trước thôi.
Mặc dù y vẫn rất muốn đi xem, thực lực của y cũng không tính yếu, đã từng giết qua Sơn Hải, lần này chỉ đi tham gia náo nhiệt thì cũng không dễ xảy ra chuyện được.
Có điều còn phải phụ trách đưa Ngô Kỳ trở về, cô nàng này sắp ngỏm tới nơi rồi.
. . .
Cùng một thời gian.
Nhân cảnh.
13 thân ảnh vẫn đang tăng tốc tiến lên.
Truyền âm phù trên thân vị ám ảnh dẫn đầu chấn động một cái, hắn vội lấy ra nhìn, xem xong liền truyền âm thông báo: "Nhanh lên, Tô Vũ bị ngăn ở cổ ốc rồi! Đại nhân nói trong vòng ba ngày chúng ta nhất định phải chạy tới nơi!"
Từ Đại Minh phủ xuất phát, muốn băng ngang Chư Thiên chiến trường để đến Thiên Diệt cổ thành trong ba ngày là một chuyện rất khó.
Bất quá giờ phút này ám ảnh bọn hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh.
Toàn lực ứng phó!
6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong, toàn bộ đều vì đi giải cứu Tô Vũ.
Trong ba ngày nhất định phải đến Thiên Diệt thành.
. . .
Cùng lúc đó.
Song Thánh phủ.
Diệp Hồng Nhạn đi ra khỏi phủ đệ.
Lão gia hỏa kia đã nhiều năm không để ý tới mình, lần này không nghĩ lại chủ động liên hệ để nhờ mình đi giải cứu Tô Vũ. . . Trong lòng Diệp Hồng Nhạn không khỏi hừ lạnh, còn kèm theo chút đắc ý nho nhỏ.
Xem đi, thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn phải cầu ta mà thôi.
Tô Vũ. . .
Tiểu tử kia đúng là giỏi giày vò!
Lúc này mới đi không bao lâu, vậy mà ngươi đã chọc ra phiền toái lớn ngay tại Chư Thiên chiến trường rồi.
Hiện tại, cường giả nhiều tộc đều đang dồn dập đuổi về phía bên kia. Ngươi thân là người của đa thần văn hệ, cũng không biết an phận một chút.
Nhắc tới đây trong lòng bà lại có chút cảm khái. . . Phiền toái của đa thần văn hệ, nghiêm ngặt nói đến thì chính là có liên quan đến đứa cháu chết yểu của mình. Nếu khi xưa nó không thất bại, đa thần văn hệ nào có nhiều phiền toái như vậy.
Nói tới nói lui, kỳ thật vẫn là do Diệp Bá Thiên lưu lại cục diện rối rắm.
Bởi vì Diệp Bá Thiên mới khiến cho vạn giới đều kiêng kị cường giả đa thần văn hệ của Nhân tộc quật khởi.
Làm hại mấy người Hồng Đàm mỗi lần đi tới Chư Thiên chiến trường đều phải lén lút.
Bây giờ Tô Vũ chỉ vẻn vẹn vài ngày đã lên Thiên bảng, vạn tộc không kiêng kỵ mới là lạ.
Đổi thành một Chiến giả thì tuyệt đối không có cục diện phiền toái như vậy.
Thiên tài đối chiến, vạn tộc có thể giết liền giết, giết không được thì thôi, cùng lắm lại thêm một Chiến giả Vô Địch, lại có thể thế nào?
Những người như Hạ Long Võ năm đó cũng vô cùng cường đại, thiên tài tuyệt đỉnh, có điều cũng không thấy cường giả vạn tộc gọi đánh kêu giết.
Sở dĩ sau này bọn họ lại thay đổi, dè chừng và tìm mọi cách ngăn cản y chứng đạo, đó là bởi vì sát tâm của Hạ Long Võ quá nặng.