"Triển khai hết Dương Khiếu thì sẽ hút chết ta sao?"
Trong khi tu luyện, Tô Vũ vừa chuẩn bị thủ đoạn cuối cùng, vừa tính toán làm thế nào để tăng lên thực lực của chính mình.
Dương Khiếu triển khai toàn bộ, cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì thì hắn không rõ ràng.
Thế nhưng hắn biết, triển khai hoàn toàn chắc chắn thực lực sẽ đại trướng.
Bạch gia ngoại trừ Bạch Thiên Hạo, hình như có người từng làm như vậy, đại khái hẳn là gia gia của Bạch Phong.
Người thì chưa chết, thế nhưng thân thể đã phá toái không chịu nổi, gia gia Bạch Phong là Chiến giả, cũng không phải người không coi trọng thân thể. Một khi thân thể phá toái, không chết thì cũng phế đi, cho nên rất có thể ông ta đang một mực duy trì trạng thái này, chuẩn bị đánh cược lần cuối.
Nếu nói Bạch Thiên Hạo có tư chất yêu nghiệt, vô địch tại thế, vậy thì cũng không đến mức.
Nhưng một nhân vật như vậy bùng nổ Dương Khiếu lại có thể làm được việc Lăng Vân giết Sơn Hải thất trọng.
Rõ ràng, triển khai hết Dương Khiếu thì thực lực chắc chắn tăng vọt.
Bạch Thiên Hạo năm đó là Lăng Vân cửu trọng nhưng cũng chưa chắc đã mạnh bằng Tô Vũ bây giờ.
Mạnh thì cũng mạnh có hạn.
Mà Tô Vũ khai khiếu còn nhiều hơn ông gấp bội.
"Dương Khiếu. . ."
Tô Vũ hít sâu một hơi, vẫn còn khuyết thiếu m Khiếu, bằng không thì Dương Khiếu mở ra, cũng là có thể khép kín, hiện tại toàn bộ triển khai thì về sau vô phương khép kín, điều này làm người ta hết sức đau đầu.
"Ta mở hết Dương Khiếu, thực lực có lẽ có khả năng tăng vọt gấp đôi!"
Nếu dùng tinh huyết Sơn Hải tam trọng, rồi triển khai hết Dương Khiếu thì sao?
"Dương Khiếu hấp thu lực lượng hàng loạt, cần vô số nguyên khí duy trì, mà thôn phệ tinh huyết để bùng nổ thì trong cơ thể liền ẩn chứa hàng loạt lực lượng, nếu như vậy, phải chăng có thể tạm thời trung hoà một thoáng?"
"Thiên Nguyên khí có thể thỏa mãn số lượng mà Dương Khiếu cần hấp thu không?"
Tô Vũ suy tư về Dương Khiếu!
Nếu một mực hấp thu Thiên Nguyên khí thì rất có thể sẽ làm cho Dương Khiếu thỏa mãn, Tô Vũ thật sự muốn thử một chút.
Chống đỡ không được, kết quả xấu nhất vẫn như cũ thôi, thân thể hắn sẽ bị phá toái.
"Mở Dương khiếu. . ."
Tô Vũ không xua đi được ý nghĩ này.
Bạch Thiên Hạo là Lăng Vân cửu trọng có khả năng giết Sơn Hải thất trọng, ta thôn phệ tinh huyết Sơn Hải tam trọng, mở Dương Khiếu, thì lại có thể giết đến cảnh giới nào?
Khi đó ta có năng lực đánh giết Thành Khải chưa?
"m Khiếu rốt cuộc là ở đâu? Giết Tiên tộc Đạo Thành có thể cung cấp một số thần quyết khác biệt giúp ta mở ra thêm Thần khiếu hay không?"
Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều ý tưởng.
Nhưng tựu chung lại cũng chỉ có giết!
Tô Vũ không nghĩ tới việc chạy trốn, dù cho trốn thì cũng không phải hiện tại, tới Chư Thiên chiến trường chính là vì làm cho bản thân mạnh lên, vì không để bị người khác ức hiếp, không bị người khác kiềm chế.
Sư bá của hắn, sư tổ của hắn nhịn cả một đời, Tô Vũ thì không làm được.
Hắn đã thấy họ nhẫn đến cuối cùng, nhưng rồi cũng đi vào kết cục thê lương như bây giờ.
Vậy nên hắn không đành lòng!
Hắn muốn giết tất cả khiến mọi người khiếp sợ!
Lúc này, Tô Vũ sát khí tràn lan, sát cơ nổi lên bốn phía.
Sát tính cực nặng!
Thật sự nếu nói về sát tính, Tô Vũ nặng hơn bất cứ ai trong đa thần văn hệ, Hồng Đàm đều chưa hẳn có sát tính nặng như hắn. Trừ người mà hắn coi trọng, những người khác, hắn đều không để ở trong lòng, trước đó Đạo Thành nói muốn bắt Nhân tộc uy hiếp hắn, Tô Vũ đương nhiên không thèm để ý.
Tùy ngươi!
Tùy tiện bắt vài người mà muốn mình đầu hàng, Đạo Thành nằm mơ đi, nếu đơn giản như vậy thì vô địch Nhân tộc đã sớm chết hết, toàn bộ tự sát là được rồi.
Biển ý chí bên trong thoáng rung động, Tô Vũ dở khóc dở cười, căn dặn Cục lông nhỏ: "Nói bóp chết ngươi là hù ngươi thôi, thời khắc mấu chốt, thân thể ta phát nổ, ngươi nhất định phải mang theo biển ý chí của ta rời đi, chờ ta đông sơn tái khởi. Chớ có ý đồ xấu với biển ý chí của ta, ngươi nên biết ngươi bây giờ không có năng lực này!"
"Biết rồi!"
Cục lông nhỏ vội vàng đáp lời, rất nhanh nó lại nói: "Chúng ta đánh không lại những người xấu kia sao?"
"Đánh không lại, hiện tại đánh không lại!"
Tô Vũ trấn an: "Không sao đâu, rất nhanh thôi là có thể đánh thắng được, tốt nhất là giết Thành Khải, thiên địa ban thưởng cho ta một ít đồ tốt, dứt khoát nên là hàng loạt thiên địa huyền quang để ta vững chắc thân thể, thế thì không còn gì tốt hơn!"
Đây là trạng thái lý tưởng nhất!
Khi thân thể phá toái, thiên địa ban thưởng tới, vậy liền hết sức sung sướng rồi.
Tốt nhất hãy là thiên địa huyền quang!
Không. . . Có lẽ có thể đánh cược một thoáng.
Cược rằng nếu giết nhiều người, giết đủ thiên tài thì sẽ có hi vọng.
Một người ban thưởng cho mình một lần, giết một tên không được vậy liền giết hai tên, hai tên không được thì ba bốn tên...
Thiên địa ban thưởng, không có gì hơn được những vật kia.
"Còn có một chuyện. . . Tử Linh rốt cuộc có phải là sinh vật hay không?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, giết một Tử Linh thì có thể rút ra tinh huyết được không?
Mẹ nó, nếu có thể rút ra, ta có thể phục dụng tinh huyết để học được cách bùng nổ tử khí?
Thực lực Tử Linh tuy không mạnh, nhưng tử khí của Đằng Không cảnh thì cũng đủ để ép cho cường giả Sơn Hải phải đau đầu.
"Tử Linh. . ."
Ánh mắt Tô Vũ bỗng nhiên khẽ động, cấp tốc lấy ra điểm bảng, vội viết xuống: "Ta muốn mua trăm giọt tinh huyết Tử Linh!"
". . ."
. . .
Giờ khắc này, ở trong Liệp Thiên các.
Người đeo mặt nạ kia lại lần nữa nhìn về phía Vô Diện trưởng lão, có chút u oán nói: "Trưởng lão, Tô Vũ bỗng nhiên muốn mua Tử Linh tinh huyết. Tử Linh tinh huyết, ta đã tra xét tư liệu, trong kho tài liệu không có, chúng ta có cái này sao?"
". . ."
Vô Diện trưởng lão đi tới, nhìn thoáng qua ghi chép nói chuyện, khẽ nhíu mày, nửa ngày sau mới mở miệng đáp: "Tử Linh tinh huyết vốn không thể dùng, chẳng lẽ hắn muốn dùng nó để chế tạo thiên phú tinh huyết? Coi thành tử khí để dùng à?"
Ông trầm ngâm chốc lát mới nói: "Tử Linh cũng có tinh huyết, thế nhưng một khi nuốt vào. . . Trong nháy mắt sẽ bùng nổ hàng loạt tử khí, ăn mòn thân thể, tước đoạt sinh mệnh lực, thứ này kỳ thật bình thường dùng để chế thành tử khí. . . Nếu Tô Vũ dùng Tử Linh tinh huyết rồi chết thì quả là chuyện cười lớn!"
"Trưởng lão, có bán cho hắn không?"
"Nói rõ cho hắn đi, chúng ta bán! Bất quá thứ này có giá trị không thấp, Tử Linh rất khó đánh giết, vả lại còn ôm thù rất dai, giết một con thì những con khác đều nhìn chằm chằm ngươi, một giọt Đằng Không tinh huyết cần 5000 điểm công huân Nhân tộc!"
Thật xấu xa!
Đây là điều người đeo mặt nạ nghĩ thầm trong lòng, người đeo mặt nạ cũng cảm thấy lòng dạ trưởng lão quá đen.
Thần Ma tinh huyết Đằng Không cảnh cũng chỉ một hai ngàn công huân một giọt.
Hiện tại thì hay rồi, Tử Linh cần tới tận 5000 điểm một giọt.
Trưởng lão muốn hốt sạch túi của Tô Vũ sao?
Chẳng lẽ sợ Tô Vũ chết rồi, về sau không có tiền giao dịch nữa?
"Trưởng lão, Đằng Không cảnh thì chưa chắc hắn cần, có thứ mạnh hơn không?"
"Có, Lăng Vân cảnh cũng có, Sơn Hải cảnh. . . thì hơi ít, tăng một cấp bậc thì tăng giá 10 lần!"
Người đeo mặt nạ ngốc trệ, nói như vậy, Lăng Vân cảnh là 50.000, Sơn Hải cảnh là 500.000 điểm?
Thế này thì đắt hơn Nguyên Thủy Thần Ma vô số lần!
"Sơn Hải cảnh. . . 500.000 điểm một giọt?"
Người đeo mặt nạ nhìn về phía trưởng lão, trưởng lão, sao ngài lại dám hô lên cái giá tiền này thế?
Giết một Tử Linh Sơn Hải, rút ra 10 giọt, đó không phải là 500 vạn điểm à?
Vô Diện trưởng lão thản nhiên nói: "Đừng nhìn ta như vậy, giết Tử Linh Sơn Hải cảnh khó như lên trời! Giết một con đại khái sẽ đánh thức một con Nhật Nguyệt Tử Linh, thứ này một khi xuất hiện, Nhật Nguyệt cửu trọng cũng nhức đầu. Những năm gần đây, người giết Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh không có mấy ai, năm đó Hạ Long Võ chém một con, chính mình cũng trọng thương trở về, thối lui ra khỏi Thiên Diệt cổ thành."
"Nhưng 500.000 điểm công huân một giọt, có phải quá mắc rồi không?"
"Công huân Nhân tộc không đáng tiền. . ."
Trưởng lão cười khẽ, nói tiếp: "Hoặc là dùng cái khác đổi, để xem Tô Vũ có thể lấy cái gì ra đổi, mua bán giao dịch thì phải lấy đối phương ra làm mục tiêu. Tô Vũ có vốn liếng này, tại Nhân tộc giao dịch công pháp, hắn cũng không phải thiên tài thông thường cần gia tộc duy trì, bản thân hắn chính là tài chủ!"
"Hiểu rõ!"
". . ."