Đã muốn loạn, vậy thì phải càng loạn càng tốt.
Tô Vũ quay người rời đi, tìm một địa phương vắng vẻ không có ai, sau lưng chỉ có hai Tử Linh vẫn lẽo đẽo đi theo.
Tô Vũ quyết đoán, trực tiếp đưa tay đấm ra một quyền, không có tử khí uy hiếp thì hai tên Tử Linh Đằng Không này chỉ là thứ rác rưởi.
Ầm ầm!
Hai đầu Tử Linh bị hắn đánh nổ!
Mà sau một khắc, bốn phía lại xuất hiện 4 đầu Tử Linh, trong đó còn có một đầu là Lăng Vân. Mấy con Tử Linh này vừa xuất hiện liền cấp tốc chuyển động, xem xét khắp nơi, bộ dáng vừa hoang mang vừa nghi hoặc.
Người giết Tử Linh đâu rồi?
Không có a!
Mà Tô Vũ thì vẫn bất động thanh sắc, chỉ lo cúi xuống nhặt hai tấm cổ thành lệnh, tuy rằng đẳng cấp rất thấp nhưng sau này vẫn sẽ còn có tác dụng.
Hắn không quản đám Tử Linh vừa mới tới, bọn gia hỏa này đều là kẻ thiểu năng, không cần bận tâm nhiều.
Nhưng trong lòng thì nổi lên tâm tư, thú vị!
Xem ra giết càng nhiều Tử Linh thì trong thành sẽ càng bổ sung thêm gấp bội Tử Linh nữa.
Liệu có thể dẫn xuất ra một vài Tử Linh cực kỳ cường hãn hay không?
Hủy diệt cả cái cổ thành này!
Đương nhiên hắn không sợ, hắn bây giờ cũng là một thành viên trong đội ngũ Tử Linh.
Vả lại giết Tử Linh còn có thể thu thập được tinh huyết và cổ thành lệnh!
Đều là đồ tốt!
Tô Vũ dường như tìm được con đường phát tài, trong lòng vui vẻ hẳn. Mặt khác, hắn còn có thể hố người, Tử Linh càng nhiều thì tòa thành cổ này sẽ càng nguy hiểm.
Xem ngữ khí kiêng kị của Long Chiến thì có vẻ nếu hắn dẫn xuất ra được một vị thượng cổ Tử Linh thì nơi đây sẽ trở thành tuyệt địa.
Hiện giờ xung quanh hắn có 4 đầu Tử Linh, ba đầu Đằng Không, một đầu Lăng Vân cảnh.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, xử lý bọn chúng thì sẽ mang đến nhiều Tử Linh càng mạnh hơn có đúng không?
Có lẽ là vậy đi.
Hắn tiếp tục du đãng, mấy đầu Tử Linh kia hơi mờ mịt, thấy hắn di chuyển thì chúng liền theo bản năng bám theo.
Tô Vũ lại tìm một địa phương không có ai . . . Phanh phanh phanh, một trận loạn hưởng.
Một lát sau, Tô Vũ đi ra.
Lần này sau lưng hắn đã có tổng cộng 8 đầu Tử Linh.
Vẫn chưa có Sơn Hải, nhưng Tử Linh Lăng Vân đã chiếm cứ một nửa, trọn vẹn 4 đầu, còn lại đều là Đằng Không.
Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, một đám Tử Linh ngơ ngác đi theo, nhưng rất nhanh đã bị tụt lại phía sau.
Có điều chúng vẫn không biến mất.
Chúng phải tìm gia hỏa đã giết chết Tử Linh mới được, mấu chốt là chúng tìm không thấy.
Cả đám Tử Linh đều thấy rất mờ mịt!
. . .
Không bao lâu, càng ngày càng nhiều Tử Linh xuất hiện trong nội thành.
Tử khí bao trùm toàn bộ tòa thành cổ.
Phủ thành chủ.
Thiên Hà giật mình ngồi thẳng người dậy, chuyện gì đã xảy ra?
Tử khí nồng đậm đến dọa người!
Dưới tình huống bình thường, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện tầm ba mươi đến năm mươi đầu Tử Linh. Nhưng giờ phút này thành nội phải có khoảng chừng trăm đầu Tử Linh.
Thiên Hà mở miệng: "Người đâu?"
Một lão giả mau chóng vào cửa, Thiên Hà nghiêm giọng ra lệnh: "Quan bế phủ thành chủ! Phong tỏa! Bất luận kẻ nào cũng không được đi vào! Mặt khác, yêu cầu Thiên Diệt vệ trở về quân doanh, Dạ Tuần quân không cần ra ngoài tuần tra nữa, toàn bộ rút về!"
"Đại nhân!"
Lão nhân rúng động hỏi: "Ngài muốn phong thành?"
"Đúng vậy!"
Thiên Hà lạnh lùng nói: "Phong thành! Thành này chỉ sợ sắp xảy ra chuyện, người chết là điều không thể tránh né, vả lại. . . Còn chết rất nhiều!"
"Đại nhân. . ."
Lão nhân cũng cảm nhận được vấn đề, "Hình như tử khí trong thành bỗng nồng đậm hơn rất nhiều!"
"Đúng vậy, tối thiểu so với nguyên bản thì phải đậm hơn ba thành! Tiếp tục như thế thì coi chừng thượng cổ Tử Linh sẽ xuất hiện."
Thiên Hà hít sâu một hơi, dứt khoát nói: "Mặc kệ bọn hắn, phong thành đi! Lần này đám người kia tự mình muốn chết, ta cũng không có cách nào!"
Tử khí bỗng nhiên nồng đậm kinh người như vậy, hắn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện ròi!
Cụ thể xảy ra chuyện gì, Thiên Hà suy đoán, có thể là do có người giết chết một lượng lớn Tử Linh. Cái này hắn không có biện pháp, ở cổ thành không thể giết Tử Linh, đây là quy tắc ai nấy đều biết.
Hiện tại một đám ngu xuẩn lại dám giết Tử Linh ngay tại cổ thành, đúng là tự mình tìm đường chết.
"Đại nhân, có nên thông tri cho những người khác không? Hiện tại tử khí bên trong cổ ốc đã tăng lên nhiều, có lẽ không thể dừng chân đến ba ngày được. . ."
"Không cần!"
Thiên Hà lạnh nhạt nói: "Kẻ sợ chết thì đã sớm chạy! Hiện tại lưu lại đây đều là những tên không sợ chết! Đã không sợ, vậy liền đi tự giải quyết rắc rối đi!"
"Vâng!"
Lão nhân không nói thêm lời, nhanh chóng đi triệu tập Thiên Diệt vệ trở về.
. . .
Không bao lâu sau, thành nội đã nhiều Tử Linh đến đáng sợ.
Mà cường giả trong phòng đều cảm nhận được tử khí bất giác nồng đậm hơn hẳn.
Trong phòng Thành Khải, tình trạng của Phần Khải càng lúc càng tệ, đã dần khó mà chịu đựng nổi.
Kỳ quái?
Nương theo nồng độ tử khí tăng lên, hắn phát hiện cơ thể mình càng thêm thống khổ, đây rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ muốn chuyển đổi thành cư dân thì cần phải trải qua kinh nghiệm thống khổ như vậy sao?
Hắn cảm giác bản thân mình sắp bị hủ thực tới nơi rồi!
Nhưng hắn đã chuyển đổi được hai phần ba, tại sao lại đau đớn như thế?
"Đại nhân. . ."
Thành Khải đang phóng ý chí lực ra ngoài dò xét tình huống, nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Phần Khải, ánh mắt Phần Khải giờ phút này mê man, lảm nhảm từng tiếng: "Đại nhân, quá trình chuyển đổi này thật sự rất thống khổ. . . Năm đó đám Hắc Khải cũng phải chịu đựng cơn đau điên người như vậy sao?"
Thành Khải nhíu mày nhìn đối phương, vươn tay ra chạm vào người hắn một cái, nào ngờ cánh tay gã lập tức bị tử khí ăn mòn, cảm giác đau nhức kịch liệt khiến gã giật nảy mình, lo lắng nói: "Cái này. . . Cái này. . . Tại sao lại như vậy? Chuyển đổi thành cư dân có lẽ sẽ bị tử khí ăn mòn, nhưng lẽ ra không nên nghiêm trọng như ngươi mới đúng!"
Không thích hợp a!
Tình trạng của Phần Khải bây giờ cũng quá nghiêm trọng rồi!
Vả lại bên ngoài lúc bấy giờ có rất nhiều Tử Linh, tử khí so với bên trong lại càng dày đặc, nồng đậm tới dọa người.
Đây rốt cuộc là thế nào?
Hiện tại có muốn ra khỏi thành cũng không thể được.
Phần Khải không thể đi, hắn đã chuyển đổi được hai phần ba, đi, bây giờ mà ra ngoài thì có thể sẽ dẫn đến chuyển đổi thất bại, trực tiếp bị ăn mòn tới chết.
"Phần Khải, ngươi cố gắng chống đỡ một hồi, chịu khó đến tối ngày mai thì ngươi liền an toàn!"
Thành Khải thật sự thấy bất an.
Đáng chết!
Một mặt là vì tình trạng quá thống khổ của Phần Khải, một mặt khác là Tử Linh bên ngoài nhiều đến đáng sợ, cái này. . .
Không chỉ mỗi gã thấy bất an, mà những người khác bên trong cổ thành cũng đều cảm nhận được.
Lúc bấy giờ, đám người Thiên Đạc nhìn thấy vô số Tử Linh du đãng trên đường phố thì không khỏi hoảng sợ suy đoán: "Có phải là do một đám cường giả chúng ta tụ tập tại đây, cho nên mới hấp dẫn Tử Linh tới hay không?"
Thật nhiều!
Chỉ một mảnh nhỏ xung quanh cổ ốc vòng thứ 18 mà tử khí đã nồng đậm đến kinh người.
Đám Thiên Đạc nhao nhao rút lui, tránh ra vòng ngoài, tử khí ở trong vòng 18 quá nồng nặc, dù trốn vào trong phòng thì nội thể của bọn hắn cũng gánh không được!
Tần Phóng cũng vội chạy, An Mân Thiên và Long Chiến cũng không ngoại lệ.
Nơi này không thể ở nữa.
Tô Vũ. . . Chỉ sợ cũng không chịu nổi, quá mức nồng đậm rồi.
Nguyên bản đám thiên tài này đều có thể kiên trì ba tới năm ngày, nhưng hiện tại có lẽ chỉ có thể gắng gượng một hai ngày. Tần Phóng lo lắng, thời gian ngắn như vậy thì viện binh của Nhân tộc sẽ khó mà tới kịp.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía sau có tiếng người thảm thiết rống to: "Phần Khải!"