Nội thành.
Tử khí tràn lan, hàng loạt Tử Linh tập trung vào những nơi đông người nhất.
Mà cửa thành giờ phút này đang chậm rãi đóng lại. Tô Vũ không ở gần đây nên không biết chuyện, đám người Đạo Thành thì tuy không rõ ràng sự tình phong thành, nhưng khi thấy Thiên Diệt Vệ đã rời đi thì liền đoán được một hai, không thể làm gì khác hơn là vội vã trở vào trước khi cửa thành hoàn toàn đóng lại.
Tô Vũ tiếp tục du đãng!
Phần Khải chết rồi, hắn hơi tiếc nuối. Phần Khải chết thì không tính là do Tô Vũ giết, thế nên hắn không nhận được ban thưởng. Thôi kệ, đối phương chỉ là Sơn Hải nhất trọng, dù có được thưởng thì có lẽ cũng không phải là phần thưởng quá quý giá gì.
Rất nhanh, hắn lần nữa thấy được một gian phòng mở rộng cánh cửa.
Bên trong có một nam một nữ, nam là Sơn Hải nhị trọng, nữ là Lăng Vân cảnh, đây rõ ràng là thiên tài đi cùng với Hộ Đạo giả.
Tô Vũ nhìn kỹ một thoáng, mặc dù bọn họ đều mang hình người, bất quá trên đại thể có thể phân biệt ra được chủng tộc.
"Đây là. . . Cổ Dực tộc?"
Tô Vũ mơ hồ thấy được đôi cánh bị giấu đi, đây là chủng tộc rất mạnh, thành viên trong Bách cường chủng tộc, có chút quan hệ với Lục Dực thần tộc. Xem như là cường tộc phụ thuộc thần tộc.
"Có thể giết!"
Cuối cùng cũng bắt được!
Trong lòng Tô Vũ vui vẻ, chính là các ngươi.
Hắn du đãng đến trước cửa, trong phòng, nữ nhân kia chợt lên tiếng: "Kim Thống lĩnh, hiện tại quá nhiều Tử Linh du đãng khắp nơi, ngay trước cửa cũng có, hay là đóng cửa lại đi!"
"Không sao, là Đằng Không Tử Linh mà thôi. . ."
Vị Sơn Hải cảnh nhìn thoáng qua Tô Vũ, mở miệng nói: "Đóng cửa cũng được, chỉ là sợ đóng rồi thì coi như ngăn cách với bên ngoài, không nhìn thấy được động tĩnh gì. Tình huống nơi này không thích hợp, tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi. . ."
"An Mân Thiên còn chưa đi, y nói y cần chúng ta trợ giúp. . ."
Nữ nhân nói đến đây, vị Hộ Đạo giả Sơn Hải kia đành phải yên lặng.
Cổ Dực tộc xem như phụ thuộc Thần tộc, An Mân Thiên lại là thiên tài Thần tộc. Y đã nói y cần bọn họ giúp đỡ, thế nên đúng là không tiện rời đi.
Bất quá việc trước đó đám người đi theo An Mân Thiên đều bị giết sạch khiến vị Hộ Đạo giả này vẫn ôm lòng kiêng kỵ.
Trước cửa, tên Tử Linh nhỏ yếu kia vẫn đang lượn lờ xung quanh làm người ta hết sức chán ghét.
Có điều không thể giết.
Giết sẽ làm nhiều Tử Linh khác mạnh mẽ hơn xuất hiện, đây cũng là một điểm khiến ai nấy đều chán ghét Tử Linh.
Đang nghĩ ngợi, nam tử Sơn Hải bỗng phát hiện hình như khoảng cách giữa tên Tử Linh kia và hắn càng lúc càng gần.
"Chẳng lẽ còn muốn vào phòng hay sao?"
Nam tử Sơn Hải bật cười, trừ phi Sơn Hải Tử Linh thì mới có thể cưỡng ép bước vào trong phòng, chỉ một đầu Đằng Không Tử Linh mà muốn. . .
Hắn còn chưa nghĩ xong, một vệt ánh đao đã thoáng hiện!
Không phải nguyên khí ánh đao, mà là tử khí ánh đao.
Tử Linh cũng dùng đao pháp?
Ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, cửa ra vào bị đóng lại, bộp, một cái đầu rơi xuống.
Nữ nhân kinh hoảng, vội hóa thành thân ảnh con chim định bụng chạy trốn, có điều cửa ra vào đã bị ngăn chặn, Tô Vũ đứng chắn ngay trước mặt nàng ta, nàng ta chỉ là một Lăng Vân, có thể chạy chỗ nào?
"Ngươi là. . ."
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã lập tức theo chân nam tử Sơn Hải.
Một đám mây màu nhanh chóng hiển hiện.
Tô Vũ vội vàng thu hồi thi thể của cả hai, đồng thời tranh thủ hấp thu Thiên Nguyên khí vừa được ban thưởng.
Rất nhanh, Tô Vũ mở cửa, tan biến ngay tại chỗ.
Cửa ra vào bị hắn đóng lại.
Bên trong, huyết dịch chảy xuôi ra, mà bên ngoài lại nhiều thêm vài đầu Tử Linh.
. . .
Bảng danh sách lần nữa chấn động.
An Mân Thiên mở điểm bảng xem xét, ánh mắt khẽ biến.
Là Cổ Dực tộc chết!
Y vội vàng đi ra khỏi phòng, giờ phút này, Thiên Đạc, Lam Ảnh, Long Chiến, Tiểu Kim Long cũng dồn dập bước ra, bao gồm cả Tần Phóng.
Tần Phóng nhún vai, "Đừng nhìn ta, ta vẫn ở đây nãy giờ. Địa phương quỷ quái này càng lúc càng tà môn, ta muốn rời đi, các ngươi có đi hay không?"
Thật đáng sợ.
Lại chết một thiên tài trên bảng danh sách.
Quan trọng là đối phương chết không minh bạch.
Thi thể đâu?
Bị giết ở nơi nào?
Nội thành hay là ngoại thành?
An Mân Thiên thì biết chắc chắn nàng ta ở trong thành. Trước đó y còn trò chuyện đôi câu với hai người bọn họ, đối phương không có khả năng không nói tiếng nào với y mà đã lẳng lặng rời đi trước, vả lại nàng ta còn mang theo một vị Hộ Đạo giả là Sơn Hải nhị trọng.
Nhưng bây giờ nàng ta đã bị giết.
Người nào giết?
Sắc mặt An Mân Thiên ngưng trọng vô cùng!
Có nên tiếp tục lưu lại ở tòa thành cổ này không?
Mà đúng lúc đó, đoàn người Đạo Thành lần nữa quay lại.
Đạo Thành thở dài một tiếng, kỳ thật y không muốn trở vào đây, nhưng ngay khi y vừa thoáng biểu lộ thái độ thì Ngân Khải đã muốn trở mặt, y chỉ đành phải lựa chọn thỏa hiệp.
Trông thấy một đám người đang đi về phía cửa thành, Đạo Thành mệt mỏi xua tay, "Trở lại đi, hiện tại tất cả mọi người là châu chấu trên một sợi thừng rồi, cửa thành đã bị quan bế!"
"Cái gì?"
Mọi người kinh hãi!
Đạo Thành lạnh nhạt nói: "Cửa thành bị quan bế, chỉ có Thiên Hà thành chủ hoặc là Thiên Môn tướng quân vận dụng cổ thành lệnh mới có thể mở ra! Tình huống cụ thể như thế nào thì ta không rõ, bất quá. . . Vừa mới rồi ta đã quan sát một lượt. Nồng độ tử khí trong nội thành đã vượt qua bình thường gấp đôi, gấp ba. Tiếp tục như thế, trong vòng hai ba ngày sau mà chúng ta còn chưa ra được thì sẽ bị tử khí ăn mòn đến chết!"
Ngân Khải không có tâm tư để ý tới bọn họ, hắn mau chóng quay về chỗ Thành Khải, vừa gặp liền sốt ruột cất tiếng: "Đại nhân, ban nãy. . ."
Thành Khải thấy hắn xuất hiện thì cau mày hỏi: "Sao nhanh như vậy ngươi đã trở lại rồi?"
"Cửa thành phong bế, ta sợ đợi chút nữa thì không còn vào được. . . Đại nhân, Phần Khải đâu?"
"Chết rồi!"
". . ."
Ngân Khải sững người, "Người nào giết?"
"Tử khí ăn mòn!"
Ngân Khải không dám tin!
Mà lúc bấy giờ, bên ngoài bỗng có tiếng người hốt hoảng hét: "Xong, cửa thành bị quan bế rồi? Vậy chúng ta ra ngoài bằng cách nào? Hiện tại khắp nơi đều là Tử Linh, chúng ta phải gì đây?"
Quá nguy hiểm!
Đạo Thành thản nhiên nói: "Đi một bước xem một bước đi, Thiên Hà thành chủ chắc hẳn cũng không muốn toàn bộ chúng ta đều chết ở đây!"
Đến mức độ này, bọn họ cũng không có biện pháp.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa, tử khí bỗng nhiên sôi trào lên dữ dội!
Sắc mặt Đạo Thành biến hóa, bên kia, mấy người An Mân Thiên cũng giật mình kinh hãi.
"Tử Linh Sơn Hải xuất hiện rồi!"
Cái chỗ chết tiệt này càng ngày càng nguy hiểm.
Bọn họ rất bất đắc dĩ, nhưng không thể không nhanh chóng lui về trốn trong cổ ốc. Hầu hết đều lựa chọn không đóng cửa phòng, bọn họ còn muốn quan sát tình hình bên ngoài.
10 đầu, 20 đầu, 30 đầu Tử Linh lượn qua. . .
Nhiều đến đáng sợ!
Toàn bộ thành trì lúc này dường như đã trở thành vương quốc riêng của Tử Linh.
Đạo Thành nhìn về phía Thành Khải, thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Thành Khải huynh, phiền toái lớn rồi!"
Thành Khải không đáp, vẫn nhìn chằm chằm về phía căn phòng của Tô Vũ bên kia, trầm mặc một hồi mới cất tiếng: "Viện quân của Tiên tộc khi nào mới đến?"
"Một tới hai ngày nữa!"
"Vậy thì chờ!"
Thành Khải hờ hững đáp: "Tộc ta đã chết 4 vị Sơn Hải cảnh!"
Đến mức độ này, từ bỏ là chuyện gã không cam tâm.
Đạo Thành thở dài, ý tứ của cao tầng Tiên tộc cũng vậy. Bảo y không nên rời đi, tiếp tục giữ vững!
Cường giả các tộc đều đang đuổi tới.
Cố gắng giết chết Tô Vũ.
Vì giết Tô Vũ, lần này rất nhiều tộc đều cử Nhật Nguyệt đến đây. Nhật Nguyệt đi ngang qua Dục Hải bình nguyên là việc rất nguy hiểm, nhưng nếu có thể giết Tô Vũ thì bọn họ đều không tiếc đại giới. Tô Vũ là truyền nhân của đa thần văn nhất hệ, hắn lại còn sở hữu di tích của vô địch, kẻ này quá nguy hiểm, phải giết!
Loại thiên tài như thế, không giết hắn thì vạn tộc khó mà an tâm.