Cửu Huyền mạnh mẽ cắn xuống đầu lưỡi, phun một ngụm huyết dịch lên trên ngọc phù, lập tức huyết quang diệu bắn thiên địa!
"Giết!"
Cửu Huyền điên cuồng gầm thét, từng đạo quang mang tràn ngập lực lượng thần thánh bao phủ khắp bốn phương.
Ầm ầm!
Vô số con Tử Linh trong nháy mắt hóa thành tro bụi!
Cùng lúc đó, tượng đá nằm sâu trong cổ thành chợt mở mắt!
Sau một khắc, phía dưới tượng đá hiện ra ba đạo thân ảnh của Tử Linh, khí tức cường đại vô cùng, đều là Nhật Nguyệt cảnh!
Đám Tử Linh này trong mắt đều có thần quang!
Trong nháy mắt, ba đầu thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh đó tan biến ngay tại chỗ!
Mà ở bên ngoài lúc này, sau khi Cửu Huyền kích phát viên ngọc phù kia, bạch quang liền tức thì bao phủ cổ thành, không ít phòng ốc bị phá hủy rồi lại tự động tu bổ hoàn thành như chưa từng có gì xảy ra, có điều những con Tử Linh đã bị giết thì đều hóa thành bột mịn, không còn khả năng tái hiện hữu trở lại.
Rất nhiều!
Ngàn vạn Tử Linh tử vong!
Đây chính là ngọc phù do vô địch cảnh chế tạo!
Tô Vũ bên này không bị ảnh hưởng gì, Cửu Huyền và Thành Khải lại không có bệnh, đương nhiên sẽ không chế tạo trở ngại cho đường lui chạy trốn của mình.
Giờ khắc này, bên trong tòa thành cổ, Tử Linh tử vong nhiều không kể xiết!
Mà cùng một thời gian, ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh hiển hiện trên không trung, tử khí cường hãn tới kinh người.
Sắc mặt Cửu Huyền tái nhợt.
Thành Khải không còn sức nói gì, chỉ gấp rút lôi kéo nàng phóng nhanh đến mức cực hạn, trong nháy mắt trốn vào hạ không, bay thẳng về phía tòa đại trạch viện mà bọn họ nhắm từ trước đó.
Đây là cổ ốc bên trong vòng thứ 6, dù là Nhật Nguyệt Tử Linh mà muốn công phá mở ra thì cũng cần thời gian.
Mà thời gian này đã đủ để bọn họ đợi được Tiên Vương tới cứu.
Tốc độ của ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh nhanh đến hoa mắt, bọn chúng mang theo tử khí nồng đậm, phóng thẳng đến muốn giết hai tên dám tàn sát Tử Linh.
Thành Khải và Cửu Huyền điên cuồng lao đi, cửa lớn cổ ốc đã ở ngay trước mắt.
Mà ngay một khắc này, một đầu Tử Linh nhỏ yếu bỗng nhiên đưa tay ra đẩy cửa ra vào.
Trong sự chấn động và kinh hoảng của cả hai... Đại môn mở ra!
Tô Vũ vào cửa!
Bịch một tiếng, đại môn đóng lại.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thành Khải trực tiếp đâm sầm vào trên cửa. Gã gào thét thảm thiết, bùng nổ toàn lực trùng kích, có điều cửa lớn nơi đây có thể ngăn cản Tử Linh Nhật Nguyệt, vậy thì đương nhiên cũng phải ngăn được gã.
Trong mắt Thành Khải tràn ngập sự hốt hoảng và không dám tin!
Tử Linh cũng sẽ nhập môn?
Tử Linh sẽ đóng cửa?
Ta làm sao bây giờ?
Chúng ta làm sao bây giờ?
Chúng ta. . . Phải chết!
Chết chắc rồi. . .
"Không!"
Một tiếng kinh thiên nộ hống vang vọng cổ thành, giờ khắc này, ngoại trừ tôn tượng đá kia đang mở mắt, thì không còn ai chứng kiến được cảnh tượng thảm khốc mà tuyệt vọng nơi đây.
Lúc bấy giờ, ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh hiển hiện, trong phạm vi ngàn mét chung quanh, chỉ cần là nơi chúng lướt qua, hết thảy sinh linh đều bị hủy diệt!
"Không!"
Thành Khải phẫn nộ gầm thét, thật sự không cam lòng...
Gã không còn thời gian để chạy.
Chỉ trong nháy mắt, sau lưng, ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đã xuất hiện.
Tử khí nồng đậm đến nghẹt thở.
Trong chớp nhoáng ấy, bộ áo giáp của Thành Khải đã bị hủ thực, mà Cửu Huyền thì lộ ra vẻ tuyệt vọng thê lương, trên thân nàng toàn bộ đều là tử khí, số lượng Thiên Nguyên khí mà nàng mang theo căn bản không có cách nào đủ để chống cự!
Mà giờ khắc này, Cửu Huyền bỗng dưng nghĩ tới một chuyện.
Tên Tử Linh kia đã vào nhà… Tử Linh vào nhà... Không, đó không phải là Tử Linh, đó là người!
Hắn là ai?
Nàng có chút hốt hoảng, đó là ai... Lẽ nào là Tô Vũ... Tô Vũ!
Khẳng định là hắn!
Nhất định là hắn!
"Tô Vũ!"
Một tiếng rống to vang vọng đất trời, Cửu Huyền tuyệt vọng gầm thét.
Đúng lúc ấy, đại môn bất chợt mở ra, một ánh đao sáng loáng đột ngột chém xuống!
Bịch một tiếng!
Thành Khải đưa lưng về phía Tô Vũ, bị hắn dùng một đao chém thành hai nửa, lớp áo giáp đã bị tử khí ăn mòn trở nên quá yếu ớt, không còn có thể che chắn giúp Thành Khải.
Thành Khải gắng gượng quay đầu... Hướng cửa lớn lảo đảo một bước, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Tô Vũ vừa chém xuống một đao.
Ánh mắt gã lúc này tràn đầy vẻ không dám tin cùng căm hận.
Gã chết!
Ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh vừa đến, kỳ thật gã liền biết mệnh mình đã tàn.
Một môn chi cách!
Gã bị nhốt ở ngoài cửa!
Gã xong rồi.
Có điều giờ phút này, gã vẫn chưa muốn chết, gã muốn lập tức báo cho tất cả mọi người biết, hết thảy những thứ này đều là do Tô Vũ làm!
"Tô..."
Huyết dịch trong miệng Thành Khải tràn ra, trong nháy mắt hóa thành màu đen!
Sau một khắc, một vệt ánh đao lại tái hiện!
Ông!
Áo giáp bị chém vỡ, Tô Vũ dùng một tay tóm lấy mảnh áo giáp vỡ vụn của gã nhét vào nhẫn trữ vật, không nói hai lời, hắn lại hướng về phía Cửu Huyền ở một bên chém xuống.
Cửu Huyền kỳ thật cũng sắp chết, chẳng qua là số Thiên Nguyên khí còn lại đã chống đỡ giúp nàng chưa triệt để bị ăn mòn nhanh như Thành Khải.
Lúc bấy giờ, gương mặt nàng không còn là dáng vẻ thiếu nữ trắng nõn xinh xắn như ngày nào, mà là một thây khô quắt queo dữ tợn.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Vũ đầy căm thù.
Cố gắng nhỏ xuống vài giọt huyết dịch còn sót lại.
Tô Vũ!
Hai chữ đó bị nàng dùng chỉ tay khô héo khắc họa ra xiêu xiêu vẹo vẹo, sau một khắc, hai chữ này tựa như có sinh mệnh, phóng thẳng về hướng nơi xa bay đi!
Tô Vũ!
Kẻ giết ta chính là Tô Vũ!
Chỉ cần có người biết rằng là Tô Vũ giết nàng, chắc chắn bọn họ sẽ có thể suy đoán ra một ít gì đó, tỉ như hắn cùng Tử Linh có quan hệ, đáng tiếc nàng không còn thời gian và sức lực để viết nhiều hơn!
"Ngớ ngẩn!"
Mà ngay một khắc này, Tô Vũ cả giận mắng: "Ngớ ngẩn, ta giết Thành Khải, vị trí của ta trên bảng danh sách đương nhiên sẽ tăng lên, ai mà chẳng biết là ta giết các ngươi, còn chờ ngươi tố cáo à, đúng là kẻ ngu ngốc!"
Cửu Huyền đột nhiên mở to hai mắt nhìn!
Một khắc đi đến điểm cuối của sinh mệnh này, nàng tràn đầy hối hận, tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy sự không cam lòng...
Ta là kẻ ngớ ngẩn?
Đúng rồi… Ta chính là kẻ ngớ ngẩn.
Tô Vũ nói rất đúng, ta còn viết tên của hắn làm gì, ai nấy đều biết là hắn làm, bởi vì hắn vừa mới giết Thành Khải a!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, ý thức của nàng tiêu tán, hết thảy tan thành mây khói, biển ý chí triệt để sụp đổ.
Mà Tô Vũ thì vội thu thập thi thể khô đét, không còn chút dáng vẻ tiểu tiên nữ tiên khí bồng bềnh của Cửu Huyền vào trong nhẫn trữ vật.
Ngoài cửa, ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh nhìn Tô Vũ, ánh mắt kinh nghi, vừa như có chút trí tuệ, vừa như đang tự hỏi, đây là thứ đồ chơi gì?
Đồng tộc?
Ba đầu thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh giờ khắc này thoáng đứng máy, rốt cuộc đây là đồng tộc đúng không?
Mà Tô Vũ nhìn thấy ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh nhìn mình chằm chằm thì giật điếng người, vội vàng đóng cửa!
Ầm!
Ba đầu Nhật Nguyệt lập tức bị nhốt ở bên ngoài.
Sau một khắc, một đám mây màu rực rỡ hạ xuống, ban thưởng cho Tô Vũ vì đã giết được Cửu Huyền cùng Thành Khải.
Một đạo kim quang lấp lánh bao quanh thân hắn, nếu không lầm thì đây chính là thiên địa huyền quang!