Mở cửa.
Im ắng, toàn bộ cổ thành tựa hồ đã triệt để tĩnh lặng.
Tô Vũ hóa thành Tử Linh, đi ra khỏi phòng.
Hiện tại trên đường phố có vài đầu Tử Linh lẻ tẻ, số lượng cực ít.
Trước đó chúng đã bị giết quá nhiều!
Còn có là tốt, chỉ sợ chẳng còn mống nào thì tình huống ấy mới khó xử.
Tô Vũ đi ra khỏi cửa phòng. . . Hắn chợt sững sờ.
Ôi không!
Giờ phút này, trên mặt đất có rất nhiều cổ thành lệnh!
Rất nhiều, rất nhiều!
Thứ đồ chơi này cũng tính là cơ duyên của cổ thành a.
Tô Vũ đi ra cửa liền nhặt được rất nhiều miếng, dĩ nhiên là đẳng cấp đều không cao.
Lòng hắn khẽ động, cấp tốc đi về hướng mà Tử Linh bị Cửu Huyền giết, chỗ kia đã chết không ít Sơn Hải Tử Linh, cổ thành lệnh rốt cuộc có tác dụng gì thì Tô Vũ vẫn chưa rõ lắm.
Hắn chỉ biết một điều là thứ này có thể coi như tiền mà tiêu.
Trước đó, Liệp Thiên các đã thu thứ này.
Thi thể Tử Linh hiển nhiên là không có, chúng đều bị tan rã, nhưng cổ thành lệnh thì sẽ lưu lại.
Tô Vũ vội vàng đi khắp nơi, không chỉ hắn, kỳ thật còn có một số Tử Linh cũng đang thu thập cổ thành lệnh, chẳng rõ có phải chỉ đơn thuần là thu về hay không.
Tô Vũ mặc kệ, hắn cũng gấp rút đi thu hoạch cổ thành lệnh.
Mặc kệ đẳng cấp cao thấp, hắn đều thu hết.
Rất nhanh, Tô Vũ đã nhặt được mấy khối cổ thành lệnh cảm giác rất lợi hại.
Phía trên có lạc ấn cổ thành, mà trong đó một tấm cổ thành lệnh sáng lên vòng 16, đây đại biểu cho cổ thành lệnh trong vòng thứ 16.
Mà mấy cái khác thì có vòng 18, cũng có vòng 20.
Tô Vũ cấp tốc tìm tòi, trong chớp mắt hắn đã nhặt được gần 100 miếng cổ thành lệnh.
Tìm thêm nữa nhưng chỉ còn rất ít.
Đều bị những Tử Linh đó lấy đi.
Tô Vũ quan sát tình hình trong thành, yên tĩnh vô cùng, chỉ có Tử Linh đang hoạt động, không thấy bất luận người nào, xem ra còn không ai dám ra ngoài. Còn ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh kia không rõ đã đi đâu, hắn cũng không thấy.
Tô Vũ mặc kệ chuyện này, cấp tốc chạy đi.
Rất nhanh, hắn đã thấy được gian phòng của mình trước kia.
Không có Tử Linh!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, Cục lông nhỏ không phải cố ý lừa dối Liệp Thiên các đấy chứ, ở đâu ra nguy hiểm?
Nói cứ như nó sắp chết không bằng!
Làm hại mình chạy đến. . . Được rồi, nếu ra trễ một chút thì có lẽ mình cũng không nhặt được nhiều cổ thành lệnh như vậy.
Gõ cửa!
Một lát sau, trong phòng truyền ra thanh âm: "Ai vậy?"
"Ta!"
"Khẩu lệnh!"
". . ."
Đệt!
Ta lưu khẩu lệnh từ lúc nào rồi?
Ngươi cho rằng ta là kẻ lừa đảo?
Tô Vũ mệt mỏi thúc giục: "Nhanh lên, bằng không thì không có gì cho ngươi ăn!"
"Đáp đúng rồi!"
Cục lông nhỏ vui vẻ mở cửa, không sai, đúng là ngươi, chỉ mỗi ngươi biết ta thích ăn thôi.
Cửa mở ra, thần quang tiêu tán do tượng đá chiếu tới cũng biến mất.
Tô Vũ và Cục lông nhỏ cũng không chú ý đến, Cục lông nhỏ trong nháy mắt bèn chui vào biển ý chí của Tô Vũ, sợ hãi than thở: "Hương Hương, vừa rồi có kẻ xấu gõ cửa, làm ta sợ muốn chết!"
"Vô nghĩa!"
Tô Vũ căn bản không tin, hẳn chỉ là Tử Linh nho nhỏ, bằng không thì nơi này chỉ là vòng 18, Nhật Nguyệt Tử Linh có thể trực tiếp mở cửa, còn đợi được ngươi than sợ nữa à?
"Thật mà!"
"Ừ ừ, thật."
Tô Vũ đáp qua loa một câu, hắn cũng lười nhiều lời.
Cả hai cấp tốc đóng cửa, hắn muốn rời khỏi nơi này, ai cũng biết hắn ở đây, nếu hắn không đi, để những người khác ra ngoài thấy được hắn thì phải làm sao bây giờ?
Cục lông nhỏ chui vào biển ý chí, Tô Vũ hóa thân thành Tử Linh rồi mau chóng rời khỏi.
Người sống đại khái đều ở trong phòng.
Nhưng dù cho ở trong phòng thì những người sống này cũng chịu không được tử khí cường hãn xâm nhập, không sớm thì muộn cũng phải đi ra.
Hắn muốn xem thử liệu có thể ngăn cửa giết mấy tên hay không!
Không được thì cũng không sao, giết đến nơi này thì không ai dám cản mình, sau đó hắn chỉ cần kịp thời tìm cơ hội ra khỏi thành. Nếu như còn không ra khỏi thành, bị người bao vây ở đây, đó mới là phiền toái.
Nếu bây giờ cổng thành không khóa thì Tô Vũ sớm đã bỏ chạy.
Còn về Đạo Thành bọn họ, cứ mặc y ở đây là được.
Giết người thì không nhất thời vội vã.
Rời đi nơi này, bảo mệnh mới là vấn đề then chốt.
Tô Vũ một đường tiến lên, rất nhanh, hắn thấy được phủ thành chủ rộng rãi, mà trong một phòng lớn ven đường giống như có động tĩnh. Tô Vũ hơi ngẩn ra, ta chỉ muốn tới phủ thành chủ, còn có người chui ra tìm cái chết à?
Ta mà từ chối thì quá bất kính!
Hắn nâng đao, đối diện với cửa lớn, ngươi đi ra ta liền cho ngươi một đao. . . Thôi được rồi, thấy rõ thì mới xuống đao, đừng lỡ tay chém chết Tần Phóng, làm thế thì không cách nào lăn lộn nổi ở Nhân giới nữa.
Cửa mở, một con trâu to lớn xuất hiện, trên thân nó bị tử khí ăn mòn cực kỳ lợi hại. . .
Nó vừa ngoi đầu lên!
Ông!
Một đao phá không!
Phập một tiếng, đầu trâu đứt lìa!
Tô Vũ cấp tốc thu hồi thi thể, có chút ngoài ý muốn, "Phá Sơn ngưu Sơn Hải nhị trọng?"
Vận khí không tệ a!
Ta cực kỳ yêu thích tộc các ngươi!
Không để ý nữa, hắn lấy đi thi thể sau đó tiếp tục di chuyển về hướng phủ thành chủ. Mặc dù bên này có vị thành chủ Nhật Nguyệt cửu trọng cũng rất nguy hiểm, nhưng dù sao hắn cũng phải nghĩ một chút biện pháp, ở lại đây nữa thì Tô Vũ đều sợ bên ngoài bị Nhật Nguyệt bao vây.
Rất nhanh, hắn đã đến phủ thành chủ.
Trong phủ, phía sau đại điện, tượng đá lại mở mắt, tâm nó thật sự rất mệt mỏi.
Ta đều đã hóa thành tượng đá, cho ta chút tháng ngày thanh tĩnh đi mà!
Tên nhóc Nhân tộc này và Phệ Thần Cổ tộc kia đều cực kỳ phiền toái a.
Mau mau cút ngay!