Bốn phía du đãng, rất nhanh, Tô Vũ đã tìm được một căn phòng chui vào.
Hắn lại lôi Cục lông nhỏ ra.
Toàn thân Cục lông nhỏ mềm oặt, nó hết sức phiền muộn, lại bắt bổn Cục lông đánh yểm trợ, đánh yểm trợ thì thôi đi, hiện tại bọn họ không mang theo điểm bảng, không có điểm bảng thì không có cách nào tán gẫu với người khác hết.
Thật sự là vô cùng nhàm chán!
"Hương Hương, mang ta theo với, bây giờ không có ai biết rõ chúng ta trốn ở đâu mà..."
Cục lông nhỏ sợ nhất là nhàm chán, nó không muốn ở lại trong phòng một mình.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, hợp lý, hắn gật đầu đáp ứng: "Vậy thì ta sẽ mang theo ngươi, có thể tùy thời bóp chết ngươi, coi như đòn sát thủ!"
Cũng đúng, mang theo Cục lông nhỏ vẫn rất hữu dụng.
Cục lông nhỏ nghe vậy thì lười phản ứng. Nó đã nói nhiều lần lắm rồi, ngươi cho ta ăn thần văn, chúng ta liền dễ thương lượng.
"Hương Hương, lúc nào thì đi đoạt Liệp Thiên các? Bọn hắn khẳng định có rất nhiều thần văn thơm ngon!"
"Không vội!"
Tô Vũ cũng không cảm thấy có gì không ổn, đó là chuyện quá bình thường, Liệp Thiên các lòng dạ đen tối, không đoạt đồ của chúng thì đoạt người nào, mấu chốt nhất là giờ phải đoạt Liệp Thiên bảng.
Tô Vũ phát hiện, sau khi khí tức mình bị khóa chặt thì muốn thay hình đổi dạng cũng khó khăn.
Trừ phi hiện tại đem khí tức trong Liệp Thiên bảng tiêu trừ sạch sẽ.
Mặc dù hắn có thể ngụy trang thành Thôi Lãng nhưng cũng vô dụng, khí tức vốn có của hắn vẫn là Tô Vũ, Liệp Thiên bảng này tuyệt đối vượt qua Thiên binh, có thể bắt được khí tức của hắn ở toàn bộ Chư Thiên chiến trường, trừ phi Tô Vũ có thể thay đổi khí tức nguyên bản của mình.
Chỉ có hai loại biện pháp khiến thân phận của mình được ẩn giấu.
Thứ nhất, tìm tới Liệp Thiên bảng, tự mình điều khiển.
Thứ hai, cải biến khí tức nguyên bản của mình, nhưng dù hắn chuyển thành Tử Linh thì vẫn không thể thay đổi, Tử Linh không thể phát hiện thế mà Liệp Thiên bảng vẫn có thể nắm bắt, điều này Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
Tại Chư Thiên chiến trường mà muốn ẩn danh quá khó khăn!
Cho nên đối với Liệp Thiên các, Tô Vũ không sớm thì muộn vẫn muốn liên hệ, bất kể như thế nào, thân phận của mình không thể bại lộ mãi như vậy, hắn vẫn cần ẩn trốn một chút, đừng để sau khi giết một người liền bị tung tin ngay cho vô số người khác biết.
Đương nhiên, kỳ thật còn có một thủ đoạn khác.
Giết tới đệ nhất Thiên bảng!
Sau đó chiến tích sẽ không thể tăng thêm được nữa, tỉ như hiện tại, nếu hắn có được chiến tích đệ nhất Thiên bảng thì tiếp theo tùy tiện hắn đánh giết thế nào cũng sẽ không còn động tĩnh gì nữa.
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Độ khó cực lớn!
. . .
Tô Vũ ở trong phòng nhỏ dừng chân ngắn ngủi chốc lát, rất nhanh hắn lại hóa thành Tử Linh, tan biến khỏi căn phòng. Hắn mang theo cả Cục lông nhỏ, miễn cho đến khi cần chạy trốn, không có oắt con này ở bên lại không kịp đi mang đi.
Trong thành rải rác có một ít Tử Linh, số lượng không nhiều.
Tô Vũ lại bắt đầu quá trình săn giết!
Lần này khi săn giết, Tô Vũ cẩn thận hơn hẳn, bởi vì trong thành còn có ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh có chút trí tuệ. Khi Tô Vũ đánh giết con Tử Linh thứ nhất đã dẫn một đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đến, thế nhưng trí tuệ nó có hạn, nó nhìn thoáng qua Tô Vũ một cái liền tiếp tục bắt đầu du đãng.
Giết một con, thêm hai con.
Dần dần, số lượng Tử Linh trong thành lại nhiều hơn.
Tử khí cũng dần dần nồng đậm lên.
. . .
Trong cổ ốc.
Tần Phóng tỏ vẻ bất đắc dĩ, hết sức phiền toái.
Hắn bây giờ đang ở trong cổ ốc vòng thứ 6, tử khí vốn nồng đậm vô cùng, vừa rồi còn khá hơn một chút, hiện tại lại bắt đầu tràn lan, áo giáp của Tần Phóng đã lấm tấm vô số vết đen.
Cứ tiếp tục như thế, cổng thành còn không mở, không ai đến giúp, hắn sẽ khó chạy.
"Không phải lại là do Tô Vũ làm đó chứ?"
Tần Phóng âm thầm chửi bậy, sớm biết cái tên này ác như vậy thì hắn căn bản không cần sang đây xem tình hình, lần này thì hay rồi, cơ hồ đã bồi cả mạng của mình vào!
Thật là hung ác!
Nếu là Tô Vũ làm, vậy thì xem như hắn đã nhìn ra suy nghĩ của Tô Vũ.
Tô Vũ muốn vây chết mọi người.
Tử Linh nhiều, tử khí nồng nặc, mà cổng thành thì lại bị đóng kín.
Làm sao bây giờ?
Cuối cùng e là chỉ có thể chờ đợi cường giả vô địch tự mình đến, cưỡng ép công phá cửa thành, vả lại còn cần không chỉ một vị, không có thêm vài vị thì cũng không nắm chắc phá nổi.
Không chừng, cuối cùng có thể dẫn tới vô địch đại chiến.
Phiền toái!
"Đồ tàn nhẫn!"
"Khó trách Tô Vũ dám một mình xông xáo Chư Thiên chiến trường, đã sớm nghe về tiếng tăm của hắn, thật đúng là danh bất hư truyền!"
Tần Phóng thấy hơi kích động, đúng là trâu bò.
Huyền Khải nhất tộc đuổi giết hắn, có điều bây giờ những kẻ đó đều đã chết sạch!
Tiên tộc có ý đồ với hắn, Cửu Huyền đã chết rồi. Đạo Thành thì bị buộc không thể không ra tay với đồng minh.
Thiên tài Liệp Thiên bảng bị nhốt trong thành tối thiểu còn có hơn 10 vị.
Những cường giả khác chắc chắn phải vượt qua con số 20, thậm chí là nhiều hơn, không chừng lần này đều toi mạng dưới tay Tô Vũ.
Tô Vũ không hổ là truyền nhân của Ngũ Đại. Lần đầu tiên tới Chư Thiên chiến trường, thế mà lại muốn tiêu diệt tất cả mọi người, chư thiên đều phải chấn động.
. . .
Khi Tần Phóng đang suy nghĩ về Tô Vũ, kỳ thật Tô Vũ cũng đang nghĩ tới cái tên này.
Không phải là chết rồi đấy chứ?
Có lẽ hắn đến đây là vì có ý tốt muốn giúp mình, lỡ mà mình hố chết Tần Phóng thì không tốt lắm. Nếu Tần Phóng chết rồi, hắn đừng mơ trở về Nhân tộc nữa, Đại Tần vương chính là đệ nhất cường giả của Nhân tộc.
Tần Phóng lại là con trai của Tần Trấn, dĩ nhiên Tô Vũ cũng biết Tần Trấn, hắn đã từng gặp vị này, còn trao đổi trò chuyện, ấn tượng không tệ.
Thật sự hại chết con trai của người ta thì hắn xem như xong đời.
"Hy vọng Tần Phóng trụ qua được, hậu duệ của vô địch ít nhiều gì cũng phải có vốn liếng a!"
Tô Vũ thầm suy nghĩ, cùng lắm thì nếu mà gặp mặt, hắn sẽ cung cấp cho đối phương ít Thiên Nguyên khí là được, còn vấn đề khác thì hắn cũng không giúp được gì.
Hắn đương nhiên không có khả năng đưa ngọc phù xuyên qua cho Tần Phóng.
Nếu cho xong, Tần Phóng chạy trước, danh tiếng hắn ta lại lớn, tất cả mọi người đều nhận biết, thấy hắn chạy được thì không chừng sẽ hoài nghi mình cũng đã chạy, vậy thì còn tính kế đám người ở đây kiểu gì nữa.
Giữa an toàn của bản thân và an toàn của Tần Phóng, Tô Vũ đương nhiên lựa chọn lo cho chính mình.
Hắn tiếp tục du đãng trên đường phố, giờ phút này, vòng trong đã có thêm không ít Tử Linh.
Đúng vào lúc ấy, một khối ngọc phù bị ném ra.
Tô Vũ bật cười, hắn một mực đi dạo ở chỗ có người chính là vì cái này.
Giết người không thấy máu!
Tô Vũ cấp tốc hạ xuống đất cướp đi ngọc phù, sau đó tiến lên một bước, tô tô vẽ vẽ lên trên tấm bảng gỗ, lần này Tô Vũ đã nhìn thấy kẻ ném ngọc phù dính máu, đó là một con vật đầu ưng miệng thú.
Rất nhanh, trên tấm bảng gỗ được vẽ lên một cái đầu.
Tấm bảng gỗ này kỳ thật có chút đặc thù, Tô Vũ cũng phát hiện chỉ dùng tử khí mới có thể khắc hoạ, khó trách không thấy những người khác tự mình khắc họa, bởi vì không dễ làm giả chút nào.
Tô Vũ thì không cố kỵ việc đó.
Tô tô vẽ vẽ một hồi, hắn lại tiếp tục đi ‘tuần tra’.
Lúc này, trông hắn giống như một con Tử Linh bình thường, hố chết một tên tính một tên. Có vài gia hỏa tính toán rằng mình có thể ở lại thêm ba ngày cho nên hôm nay bắt đầu ném ngọc phù ra. Nhưng trên thực tế, bỏ qua hôm nay, ngày mai họ lại ném ngọc phù, đến ngày thứ ba, họ cứ cho là mình có khả năng chuyển đổi thành công, nhưng trên thực tế bởi vì không chuyển đổi thành cư dân được nên ở lại nhiều thêm một ngày thì đều có thể xong đời.