Trong phòng, Tần Phóng cũng rất khó chịu nổi, tử khí quá nồng đậm, cổ ốc ở các vòng trong thì Nhật Nguyệt Tử Linh không có cách nào phá vỡ, thế nhưng tử khí lại nồng nặc tột độ, hắn hiện tại đã rất khó chịu.
Đi ra bên ngoài thì Nhật Nguyệt Tử Linh có thể phá ốc giết hắn, ở vòng trong thì lại ngập tràn tử khí, làm hại hắn hiện tại thật sự muốn tìm một chỗ chôn thân xuống luôn cho rồi.
Tần Phóng thò đầu ra, hít một hơi, không khỏi chửi bậy một tiếng!
Tử khí bên ngoài cũng rất nồng nặc, không hề tốt hơn bên trong tí nào, bất quá tốt xấu gì cũng đã giúp tầm mắt được quan sát xung quanh, ở bên trong mãi hắn sắp phát bệnh mất.
Thấy Tô Vũ, Tần Phóng lại mắng một tiếng!
"Tử Linh ngu xuẩn!"
Đám Tử Linh đần độn này quá đáng ghét, giết thì giết không xong, đánh cũng đánh không được, toàn thân đều là tử khí, giết được chúng thì cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại còn khiến Tử Linh truy sát không ngớt, thật là quá phiền toái.
Tô Vũ liếc mắt nhìn Trần Phóng, hắc giáp hắn mặc hẳn là địa binh, địa giai khôi giáp, đúng là rất có vốn liếng.
Đáng tiếc, địa binh này hiện tại có vẻ như đã bị hủ thực không ít, xuất hiện màu xám lốm đốm lấm tấm, tử khí đang lan tràn.
Khó trách Tần Phóng muốn thò đầu ra dò đường, đại khái là không chịu nổi nữa nên muốn chạy.
Nhưng thành trì này đều đã bị phong bế, chạy đi chỗ nào được?
Bên ngoài tuy tử khí ít hơn chút xíu nhưng lại không an toàn, Nhật Nguyệt Tử Linh cảm nhận được khí tức người sống thì sẽ giết tới.
"Hay là cho cái tên này ít Thiên Nguyên khí?"
"Nhưng mà cho hắn kiểu gì được?"
Tốt nhất là đừng hại chết Tần Phóng, làm thế cũng không tốt, bất quá bây giờ thân phận này của Tô Vũ cũng không tiện lắm.
Thiên Nguyên khí của Tần gia hẳn là không dư dả.
Nhân tộc có rất ít thánh địa Thiên Nguyên khí, không như Thần Ma, không bằng Tiên tộc, thậm chí không bằng Yêu tộc, chủ yếu là mấy trăm năm trước, Nhân tộc vì muốn làm bản thân mạnh lên nên không thể không khiến cho một số thánh địa Thiên Nguyên khí bị diệt.
Làm việc chỉ thấy lợi trước mắt cũng là chuyện không có cách nào khác, điều này cũng dẫn đến chuyện hiện tại Nhân tộc chỉ có hai thánh địa Thiên Nguyên khí là Chiến Thần điện và Cầu Tác cảnh.
Mà hai Thánh địa đó thực tế cũng không lớn, chủ yếu dùng để cung cấp Thiên Nguyên quả và cơ hội đúc thân cho thiên tài. Tần Phóng ra ngoài đại khái cũng sẽ không mang theo quá nhiều Thiên Nguyên khí.
Tiên tộc thì khác, bọn họ có rất nhiều Thiên Nguyên khí, tỉ như Cửu Huyền, dù nàng ta đã tiêu hao rất lớn thì khi Tô Vũ giết chết nàng xong, vẫn phát hiện trong nhẫn chứa vật còn Thiên Nguyên quả, tổng cộng 10 quả, số lượng ấy cũng không tính ít.
Tần Phóng thê thảm, Phi Thiên hổ của hắn lại càng thê thảm hơn, Bạch Hổ sắp biến thành Hắc Hổ mất rồi.
Xem ra, thực lực nó cũng không yếu, tối thiểu phải là Lăng Vân thất bát trọng, Phi Thiên hổ là chủng tộc Bách Cường, không biết là bản thân Tần Phóng thu phục hay là Tần gia giúp hắn thu phục.
"Nhìn cái gì vậy, đồ ngớ ngẩn!"
Tần Phóng đang canh chừng, thấy Tử Linh đối diện nhìn chằm chằm vào mình thì nhịn không được mắng một câu, Tử Linh ngu ngốc, nhìn con mẹ ngươi ấy!
Tô Vũ hơi ngẩn ra, ngươi mắng ta à?
Đậu má!
Ta còn muốn cho ngươi ít Thiên Nguyên khí, xem ra, ngươi có thể chống đỡ đến cuối cùng cũng chẳng sao, đã như vậy thì người cũng đừng mơ nữa!
Tô Vũ không nhìn Tần Phóng thêm mà cất bước rời đi.
Tần Phóng hơi sững sờ, ồ, còn tự đi rồi?
Ta mắng Tử Linh cũng có tác dụng hả?
Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, hắn ngó chừng một hồi, thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại, bên ngoài tử khí không hề thua trong phòng mà còn nguy hiểm hơn, tốt nhất là hắn nên tiếp tục trốn bên trong đi, đoạn thời gian này đúng là không có cách nào qua nổi.
Tên lừa gạt Tô Vũ kia rốt cuộc đã trốn đi chưa vậy?
. . .
Tô Vũ tiếp tục du đãng, hắn có chút bất đắc dĩ, đi thẳng đến phần cuối tường thành vòng trong, cổ thành có chín cổng ra nhưng đều ở một mặt, bên này thì chỉ có tường thành.
Giờ phút này, Tô Vũ muốn đi ra ngoài.
Hắn phải thử tác dụng của xuyên việt phù trước.
Hy vọng nó đừng vô dụng, nếu không thì sẽ phiền toái.
Thuận tiện hắn cũng cần xem thử liệu đi ra ngoài có gặp được cường giả nào, có cơ hội hố chết bọn họ hay không.
Tô Vũ lấy ra một viên xuyên việt phù, đối diện với tường thành đặc ruột, tường thành này trừ phi là dùng bạo lực phá hủy bằng không thì chẳng có cách nào xuyên thấu.
Bạo lực thì cũng phải coi chừng dẫn tới Tử Linh vô cùng cường đại tới đây.
"Ta ra ngoài liệu có tao ngộ cường giả ở đối diện không a?"
Tô Vũ hơi lo lắng, thôi được rồi, mặc kệ.
Nếu như gặp thì đó là do vận khí không tốt, hắn không cảm giác mình xui xẻo đến vậy, ngược lại, hắn cảm giác khí vận của bản thân rất tốt. Vận khí là thứ rất mơ hồ thế nhưng rất nhiều người đều tin tưởng thứ này tồn tại.
Xuyên việt phù được kích phát, thân ảnh Tô Vũ lóe lên, sau một khắc tan biến ngay tại chỗ, tan biến ngay trong cổ thành.
Phủ thành chủ, hậu điện.
Tượng đá mở mắt, vừa lòng thỏa ý, cuối cùng tiểu quỷ đã chịu xéo đi!
Nếu còn không mau cút thì nó sẽ phiền chết mất.
Mẹ nó, lại còn đi khắp nơi giết Tử Linh!
Ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đều đã sắp nổ tung, tiểu tử này ỷ vào việc mình có thể chuyển đổi tử khí, gan lớn vô cùng. Chẳng qua là đám Nhật Nguyệt Tử Linh kia trí tuệ không cao, nếu như chọc tới Nhật Nguyệt Tử Linh cường đại, tiểu tử ngươi tưởng là chúng ngốc thật à?
Đến lúc đó, dù cho ngươi được tử khí bao bọc thì chúng cũng sẽ thủ tiêu ngươi!
Thật là muốn xử lý cái tên này, tránh cho phiền phức theo tới, kéo dài không dứt.
Có điều trong trung tâm trái tim của tiểu tử kia còn ẩn núp một ấn ký, trong biển ý chí thì có gia hỏa Phệ Thần tộc, đến lúc đó, ắt cần phải bùng nổ cuộc chiến Vĩnh Hằng.
"Đi là tốt rồi!"
Tượng đá nhắm mắt, ta chỉ muốn làm mỹ đá an tĩnh thôi mà, ngươi mau cút đi, đừng để ta phiền lòng thêm nữa.
. . .
Bên ngoài cổ thành.
Tô Vũ thấy hoa mắt, hắn xuất hiện ở ngoài thành, trước mặt là một bức tường vây, bên ngoài xa hơn chính là Dục Hải bình nguyên.
Tử khí đã tiêu tán!
So với nội thành, Dục Hải bình nguyên quả thực chính là Thánh địa.
Tô Vũ hít vào một hơi thật dài, nghịch chuyển nguyên khiếu, nguyên khí khôi phục, thần văn chữ “Biến” phát động, cấp tốc thay hình đổi dạng.
Khiêm tốn một chút, trước tiên biến thành Ảnh tộc, như vậy hắn có hành xử lén lút chút đỉnh thì mọi người cũng sẽ không thèm để ý.
Hắn phát động hô hấp pháp và Trường Sinh quyết, lại thôn phệ thêm Thiên Nguyên khí, rất nhanh đã phun ra một ngụm máu đen, tử khí lan tràn hủ thực một mảnh đất hoang, trong chớp mắt, số tử khí ấy đã tiêu tán.
Tử khí ở bên ngoài dường như không thể tồn tại dài lâu.
Khó trách cư dân cổ thành không thể ra ngoài lâu, đi ra ngoài hẳn là sẽ rất khó chịu.
Nhìn chung quanh một thoáng, bên này không phải cửa chính, không có ai ở đây cả.
Tô Vũ biến hóa thành Ảnh tộc, thân ảnh cũng hư ảo, hắn không thể một mình chạy về bên cửa thành được, làm thế thì quá chói mắt, một đám Nhật Nguyệt còn đang nhìn chằm chằm ở bên đó kia kìa.
Cổ thành phát sinh chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ không có ai tới xem náo nhiệt sao?
Thời đại này còn có kẻ không thích hóng chuyện à?
Tìm một đám đi xem náo nhiệt để đồng hành, như thế thì hắn sẽ dễ dàng ngụy trang bản thân.
Xuyên việt phù đã được kiểm chứng là có thể dùng, hiện tại Tô Vũ không sợ gì nữa, hắn còn có hai viên ở đây mà.