Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1405 - Chương 1405: Lòng Dạ Hẹp Hòi

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1405: Lòng Dạ Hẹp Hòi
 

Bốn phía, không biết lúc nào đã nhiều mấy bóng hình, chúng nó cảnh giác mà bao quanh Liễu Văn Ngạn.

Ông lão tóc bạc này là Nhân tộc sao?

Thực lực có vẻ không mạnh, Đằng Không cảnh, khả năng là Đằng Không đỉnh phong, bất quá ông ta lại đem đến cho chúng nó cảm giác rất nguy hiểm.

Có nên giết lão gia hỏa này không?

Liễu Văn Ngạn vờ như không thấy, ông biết mấy tên này tới từ nơi đâu, Thiên Lang tộc, ưa thích hành động quần thể, thực lực rất được, tổng cộng có 5 con Thiên Lang, ba con Đằng Không, hai con Lăng Vân.

Nếu phải đấu thì ông cũng có thể giết.

Chỉ là ông cần bùng nổ thực lực mạnh mẽ, dễ dàng bị để mắt tới.

Còn Tô Vũ. . . Hắn chắc chắn có thể giết được, đúng không?

Không biết tiểu tử kia có đang ở xa chỗ này hay không?

Nếu như hắn đã ra khỏi thành, Thiên Diệt cổ thành cũng không tính là cách chỗ này quá xa.

Chờ thêm một chút đi!

Liễu Văn Ngạn ngồi xuống tại một đống đất nhỏ, ông cũng không hoảng loạn mà vẫn còn đang suy tư xem rốt cuộc Tô Vũ thoát ra ngoài kiểu gì.

Mà vài con Thiên Lang cũng có phần không làm rõ ràng được tình huống.

Chúng càng cảnh giác.

Sao lão gia hỏa này lại không chạy nhỉ?

Mà vòng vây của chúng thì càng ngày càng xích lại gần.

. . .

Nhận được tin Liễu Văn Ngạn gửi xong, Tô Vũ một đường lao đi với tốc độ cực nhanh, hắn thở hồng hộc, rất nhanh, hắn đã thấy được hẻm núi nhỏ, xa xa là bóng dáng của Liễu Văn Ngạn.

Mệt chết ta!

Lão sư thật là, không đợi ở Tiên Phong Doanh đi, nhất định cứ phải chạy tới chỗ này, ta có thể có chuyện gì được chứ?

Hiện tại thì hay rồi, còn bị mấy con dã lang kia bao vây.

Hắn cũng lười nói nhảm, ngọc cảm ứng lóe lên một thoáng, năm con Thiên Lang kia có ba con là Đằng Không chẳng đáng bận tâm, hai con Lăng Vân thì một là nhất trọng, một là tam trọng.

Hắn đã giết nhiều Sơn Hải, thấy Lăng Vân đương nhiên không có cảm giác gì.

Không phải cấp bậc của Ma Đa Na thì những Lăng Vân khác đều là gà mờ.

Tốc độ của Tô Vũ rất mau, lóe lên một cái rồi biến mất, trong tay nắm chặt chùy lớn, nháy mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh con Thiên Lang Lăng Vân tam trọng. Dưới con mắt rung động của Thiên Lang mà hạ xuống một chùy!

Bịch một tiếng, biển ý chí của nó trực tiếp nổ tung.

Chết ngay tức khắc!

Đúng vậy, bây giờ Tô Vũ có ý chí lực càng thêm cường đại, hắn còn học được chấn động chi pháp từ chỗ tượng đá, một búa nện xuống liền trực tiếp đánh vỡ biển ý chí.

Tô Vũ nhìn cũng không thèm nhìn, chạy như bay, cấp tốc lượn một vòng.

Đánh ra 4 chùy!

4 chùy nện xuống, 4 con Thiên Lang khác cũng tử vong lập tức.

Liễu Văn Ngạn ngồi ở sườn núi quan sát, lòng ông tràn đầy cảm khái, giết Lăng Vân dễ như giết gà, tiểu tử này thật sự mạnh lên rồi.

Đây là lần đâu tiên ông thấy Tô Vũ triển lộ thực lực, trong ấn tượng của ông, Tô Vũ vẫn là tiểu tử liều mạng giết chết giáo đồ Vạn Tộc giáo năm xưa, mặc dù biết hắn mạnh mẽ nhưng ông vẫn chưa từng thấy qua.

Hôm nay, ông đã tận mắt thấy được.

Cường hãn!

Dễ dàng!

Năm đầu Thiên Lang này dĩ nhiên ông cũng có thể giết, nhưng so với Tô Vũ dễ dàng như trở bàn tay thì ông phải bùng nổ thần văn của Ngũ Đại mới được, về phần bản thân ông, Đằng Không đỉnh phong kỳ thật cũng có thể giết nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như thế.

"Lão sư!"

Tô Vũ thu hồi năm bộ xác sói, không có thiên địa ban thưởng hắn cũng không quá để ý, giờ phút này trên mặt hắn nở nụ cười, không lộ ra hình dáng bản thân mà là hóa thân thành một Nhân tộc phổ thông. Ánh mắt nhìn về phía Liễu Văn Ngạn có chút vui vẻ.

"Không tồi!"

Liễu Văn Ngạn đứng dậy, khẽ gật đầu, cười nhạt nhận xét: "Ta muốn khảo nghiệm thực lực của ngươi thôi, xem ra thực lực vẫn rất được!"

Tô Vũ nhếch miệng cười ngây ngô.

Trước sau như một.

Ngài nói vậy thì cứ cho là vậy đi.

"Liễu gia gia đâu ạ?"

"Lạc mất rồi!"

Liễu Văn Ngạn cũng rất bất đắc dĩ, đừng đề cập cái này nữa.

"Không sao, ta cùng ông ấy đã hẹn trước, nếu phân tán thì hắn sẽ đến Liễu thành chờ ta."

Liễu Văn Ngạn nói xong, trên dưới quan sát Tô Vũ một lượt, mặc dù không phải dáng vẻ Tô Vũ nhưng ông cũng không thèm để ý, nhìn một hồi, không thấy có thương thế gì bèn hỏi: "Ra ngoài có ai biết không?"

"Không có."

Liễu Văn Ngạn khẽ gật đầu, "Vậy thì tốt, ta cũng không nghĩ tới ngươi sớm đã ra được rồi!"

Dứt lời, ông lại cười hỏi: "Về Đông Liệt cốc chứ?"

"Ta không muốn trở về."

Tô Vũ lắc đầu, "Lão sư không tìm ta thì kỳ thật ta còn muốn tới chỗ cổng thành xem chút, nhìn coi là người nào muốn giết ta, dù cho hiện tại không thể giết thì ta cũng phải nhớ kỹ bộ dáng của họ!"

Chờ về sau rồi trả thù!

"Ta cũng đoán được ngươi sẽ làm thế!"

Liễu Văn Ngạn không ngạc nhiên, Tô Vũ mà đông ý trở về, vậy thì không phải là Tô Vũ nữa rồi.

Lòng dạ Tô Vũ hẹp hòi vô cùng, điểm này ông biết thừa.

Trước kia hắn thường xuyên giật dây Trần Hạo làm chuyện xấu, cũng không phải ông không rõ ràng.

"Không chịu thiệt chứ?"

"Không ạ!"

Tô Vũ nhếch miệng cười khoe: "Chỉ dựa vào những tên kia thì sao có thể làm cho ta ăn thiệt thòi được? Ta đã giết một mảng lớn! Chỉ là có chút buồn bực, đám còn lại đều trốn trong cổ ốc hết rồi, ta giết không được."

"Giết không được mới tốt!"

Liễu Văn Ngạn tức giận mắng: "Nếu mà giết hết không chừng sẽ chọc tới vô địch! Ta hiểu rõ đám gia hỏa ở bên đó mà, chúng đều là hậu duệ của vô địch, giết thêm thì sẽ có vô địch đến đây!"

"Giết người thì cũng chớ gấp trong nhất thời!" Liễn Văn Ngạn chỉ dạy.

Tô Vũ gật đầu, được rồi, ngài nói rất đúng.

Liễu Văn Ngạn lại nói tiếp: "Nói một chút về ý nghĩ và mong muốn của ngươi bây giờ đi, còn nữa, nếu ngươi không còn chuyện gì thì đừng hy vọng vào ta. Ta có thể không hiện thân thì sẽ không hiện thân, nếu ta xuất hiện, không chừng cũng sẽ dẫn xuất cường địch, được không bù mất."

Trước đó là do Tô Vũ tao ngộ mối nguy tới sinh mệnh nên ông mới chạy đến, hiện tại nếu không còn chuyện gì thì tốt nhất ông không nên ra tay.

Tô Vũ gật đầu, hắn cũng không hi vọng mấy vào Liễu Văn Ngạn.

Vị này còn nhiều phiền toái hơn so với chính mình!

Kẻ thù của Ngũ Đại hiện tại đều là kẻ thù của ông.

Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Có thể giết được ai thì giết, giết không được thì thôi vậy, ngày sau ta sẽ tính sổ. Lão sư, ngài cảm thấy ta hiện tại có cơ hội thủ tiêu bọn hắn không? Ta còn có hai tấm bùa chú có thể xuyên qua cổ thành. . ."

Lúc này thì Liễu Văn Ngạn đã hiểu!

Khó trách Tô Vũ có khả năng ra ngoài!

Ông cũng không hỏi hắn làm sao lại có được, mà chỉ quan tâm một vấn đề: "Ngươi bùng nổ thực lực mạnh nhất có khả năng đạt đến mức nào?"

"Sơn Hải tứ ngũ trọng đi!" Tô Vũ lắc đầu đáp: "Sơn Hải tứ ngũ trọng mà ta nói hoàn toàn không phải là tự đề cao thêm, đơn thuần nếu chỉ ở mặt Chiến giả thì ta có thực lực từ ba vạn khiếu trở lên!"

Thực lực bản thân hắn đều sắp tiếp cận hai vạn khiếu, lại thêm dùng tinh huyết, lực lượng ba bốn vạn khiếu huyệt vẫn có thể đạt tới.

Lại phối hợp với ý chí lực cùng thần văn, Sơn Hải ngũ trọng thông thường Tô Vũ vẫn có niềm tin đối phó được.

Liễu Văn Ngạn thầm kêu khổ!

Mẹ nó!

Ông thầm mắng một tiếng, rất nhanh, ông lại giả bộ điềm nhiên như không có việc gì: "Cũng tạm được, thế nhưng muốn đối phó với Nhật Nguyệt gần như không có khả năng! Nhật Nguyệt cảnh mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhật Nguyệt tệ nhất nếu dựa theo lực lượng khiếu huyệt để tính thì cũng phải vượt qua 500 ngàn khiếu, Nhật Nguyệt xem như một lần thuế biến, loại Nhật Nguyệt này cũng không tính là cường đại. . . Nhật Nguyệt của Thần Ma cường tộc có được lực lượng bảy tám chục đến hơn trăm vạn khiếu là chuyện thường. Mà lần này tới còn không phải chỉ là Nhật Nguyệt bình thường. . . Ngươi muốn giết Nhật Nguyệt gần như không có khả năng."

Thật là mạnh!

Tô Vũ thầm cảm khái, thật sự rất mạnh.

Ta tính toán một thoáng, dù cho ta hoàn thành xong 72 đúc, tối đa cũng chỉ bùng nổ hơn một trăm vạn khiếu, nói như vậy, dù cho hắn đủ 72 đúc thì trong số Nhật Nguyệt kỳ thật cũng không tính là cái gì cả.

Đáng tiếc, nếu thân thể ta đạt đến Đằng Không cửu trọng, đối phó với một số Nhật Nguyệt cũng chưa chắc đã thuận lợi.

Tô Vũ âm thầm cảm khái một hồi, ta còn tưởng rằng sau khi ta hoàn thành 72 đúc thì có thể quét ngang Nhật Nguyệt, xem ra là ta cả nghĩ quá rồi.

Đằng Không đánh Nhật Nguyệt có lẽ không hề dễ dàng

Bất quá, rất nhanh Liễu Văn Ngạn liền cười nói: "Nhưng cũng không phải không có hi vọng!"

Bình Luận (0)
Comment