Liễu Văn Ngạn hết sức buồn rầu, "Không thì. . . Ta thật sự không hạ thủ được, hay là ta truyền hết cho ngươi, chính ngươi tự phá toái để tu luyện."
Ông không hạ thủ được, Ngũ Đại là lão sư của ông.
Có điều bị Tô Vũ nói kiểu này khiến Liễu Văn Ngạn có chút dao động, kỳ thật không cần hắn nói thì ông cũng vẫn biết, thế nhưng bao lâu nay ông chọn cách lừa mình dối người!
Mà mấy người Ngô Nguyệt Hoa, Hồng Đàm dù biết rõ mọi việc thì cũng không nói cái gì.
Vô điều kiện mà tin tưởng ông.
Không ai nói, không ai điểm phá, cứ như vậy trải qua 50 năm.
Bao gồm cả Liễu gia đại bá cũng chưa từng oán trách ông một lời nào.
Không ngờ bây giờ lại bị Tô Vũ nói thẳng như thế, coi như cuối cùng cũng có người tới điểm phá tất cả mọi nỗi thống khổ và bất an trong lòng Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ không khách khí: "Lão sư, ta mượn dùng trước mấy cái thần văn, ta mà có được thì sẽ phá toái để tu luyện. Bất quá ta không hấp thu được nhiều thần văn như vậy, vả lại cũng không thể một bước đến Nhật Nguyệt như ngài. Nhưng ngài thì có thể, có muốn tự nâng cao thực lực của bản thân hay không, tự ngài quyết đi."
Liễu Văn Ngạn thở dài, "Tiểu tử ngươi. . . Thật đúng là nói năng không kiêng kỵ gì cả!"
Thật là hung tàn!
Tô Vũ đương nhiên sẽ không khách khí, nói thẳng: "Lão sư, không thì ngài lại cho ta hai cái thần văn đi. Ta phát hiện, chính ta không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể phá toái một viên thần văn để cung cấp năng lượng nhằm chống đỡ hai viên thần văn còn lại. Tốt nhất là ngài cho ta hai loại, một viên thần văn có sức sát thương cực mạnh, và một thần văn phế vật chỉ dùng để cung cấp động lực."
Ánh mắt Tô Vũ phát sáng, hắn nói: "Trước tiên ta sẽ phá toái một viên thần văn, sau đó kích phát chữ “Trấn” để trấn áp kẻ địch, rồi lại dùng thần văn có lực sát thương mạnh mẽ để đánh giết đối phương! Như thế còn có thể thu được thiên địa ban thưởng, coi như cái giá phải trả là phá toái một viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong mà thôi."
Có lời sao?
Chưa hẳn có lời!
Thế nhưng Tô Vũ cảm thấy rất giá trị!
Ba viên thần văn, tối thiểu có thể giết được một tới hai tên Nhật Nguyệt.
Giết được Nhật Nguyệt thì sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.
Thực lực mình khẳng định sẽ tăng lên!
Liễu Văn Ngạn bó tay rồi, tiểu tử này đúng là quyết đoán. Đổi thành người khác, dù là vô địch cảnh, lấy được thần văn của Diệp Bá Thiên thì chắc chắn sẽ muốn lập tức nghiên cứu kỹ lưỡng một phen. Tiểu tử này thì hay rồi, thần văn còn chưa tới tay mà đã nghĩ tới việc sẽ phá toái.
Hít sâu một hơi, Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên cắn răng nói: "Cút đi! Tiểu tử chết tiệt, không biết cái miệng của ngươi là học với ai! Ngươi nói đúng, là ta để tâm quá nhiều vào chuyện vụn vặt. Ta sẽ cho ngươi thêm 2 viên, ta lưu lại 11 miếng thần văn, phá toái một ít để tu luyện, mau chóng tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, còn lại vài ba cái thì để dành làm sát chiêu."
Tô Vũ mừng rỡ, không nghĩ đến lão sư thế mà đáp ứng!
Không phải Liễu lão sư hết sức ngoan cố sao?
Tốt quá rồi!
Liễu Văn Ngạn không nói gì, có một số việc không phải là ông không hiểu, chẳng qua là trong lòng có một cái cân tiểu ly vẫn luôn chênh vênh đôi bên, nhưng hôm nay. . . cán cân đã nghiêng hẳn về một phía.
Lão sư, xin lỗi ngài.
Ngài lưu cho ta thứ trọng yếu nhất của ngài, nhưng có lẽ ta phải từ bỏ rồi.
Nếu ta chỉ có một mình, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm vậy, nhưng đúng như Tô Vũ nói, còn có rất nhiều người đang chờ ta.
Ta vốn cho là ta còn có thời gian, nhưng thế cục hiện tại rõ ràng đã sắp tới cực hạn.
Sư đệ tại Đại Hạ phủ muốn phát động, tiểu tử Tô Vũ ở Chư Thiên chiến trường cũng đang khuấy gió nổi mưa, nếu hắn giết Nhật Nguyệt, về sau tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, đa thần văn hệ lại không có cường giả đỉnh cấp nào đứng ra chống lưng cho hắn.
Bây giờ sư đệ còn yếu, chỉ có thể để ta làm.
Hơn 50 năm rồi. . . Lão sư, thật xin lỗi.
Ta còn có lỗi với rất nhiều người ôm lòng chờ mong và hy vọng đối với thần văn của ngài. Có lẽ ta thật sự không thích hợp để kế thừa thần văn, dù sao ta cũng không phải là ngài.
Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.
Kỳ thật, ông đã cân nhắc chuyện này từ rất lâu, kéo dài rất nhiều năm, nhưng hôm nay Tô Vũ tựa như một hòn đá ném xuống mặt sông, dứt khoát trực tiếp điểm phá hết thảy, khiến cho ông dù muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không thể làm được nữa.
Từ mấy tháng trước, khi Bạch Phong nói cho ông biết chỉ cần phá toái các thần văn không phải Nhân tộc, ông đã bị dao động rồi.
Bằng không, ông cũng không dám tùy tiện phá toái thần văn trong trận chiến ở chiến khu 18 khi ấy.
Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn đã hạ được quyết tâm.
Ông hỏi: "Biển ý chí của ngươi có thể tiếp nhận được ảnh hưởng từ việc phá toái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong sao?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Ta không rõ, chắc sẽ phải chịu áp lực rất nặng, bất quá không quan hệ, không phải chỉ một mình ta hút, tiểu quỷ trong đầu ta cũng có thể hút."
Liễu Văn Ngạn hơi ngẩn ra, "Là thứ đồ chơi mới rồi đã giúp ngươi?"
"Đúng vậy."
". . ."
Kỳ lạ!
Liễu Văn Ngạn âm thầm chửi bậy, mà Tô Vũ lại nói: "Lão sư, ta muốn bàn với ngài một chuyện. Nếu ngài chuẩn bị phá toái thần văn, không bằng hai sư đồ ta hợp lại làm một chuyến! Thiên địa ban thưởng không phân già trẻ, chúng ta làm xong vụ này liền chạy về Nhân cảnh, nếu không được thì tìm cái tiểu giới chui vào, lấy thực lực của chúng ta, dù đối phương xuất động Nhật Nguyệt đến tiểu giới thì cũng sẽ bị áp chế thành Sơn Hải, cái kia chính là muốn chết! Chẳng lẽ chỉ vì hai ta mà chúng còn xuất động vô địch tới giết? Thật có vô địch, hắn đến tiểu giới rồi bị áp chế thành Nhật Nguyệt, không chừng chúng ta cũng có thể giết chết hắn!"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần dám làm là được. Nhân tộc không phải chịu sức áp chế khi tiến vào tiểu giới, hai thầy trò mình ở tiểu giới tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, thế thì vô địch có đến cũng sẽ bị chúng ta quần chết!"
". . ."
Lá gan ngươi lớn tới nghịch thiên rồi!
Thật sự!
Liễu Văn Ngạn là lần đầu tiên nghe thấy có một tiểu tử Lăng Vân dám nói, ngài đừng sợ, dù cho vô địch tới cửa thì ta cũng có thể chơi chết hắn.
Đúng là miệng lưỡi gan hùm.
Có vẻ từ ngày rời khỏi lồng giam Nhân cảnh, Tô Vũ đã lột xác hẳn khỏi sự trói buộc gông cùm, trở nên táo bạo hơn, mạnh mẽ hơn, liều mạng hơn.
Cùng đi giết người sao?
Suy nghĩ một chút, Liễu Văn Ngạn lắc đầu đáp: "Ta không ẩn giấu thực lực giống ngươi được, rất dễ dàng bại lộ."
Tô Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Lão sư, vầy đi, ta có một ý tưởng, có điều cần ngài phối hợp với ta."
"Nói."
"Ta muốn vây giết đám Nhật Nguyệt bên ngoài cổng thành!"