Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1421 - Chương 1421: Động Thủ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1421: Động Thủ
 

Khoảng cách thời gian cửa thành mở ra càng ngày càng gần!

Bầu không khí dần khẩn trương lên.

Đúng vào thời khắc này, trong tai Trịnh Bình truyền đến thanh âm, "Động thủ!"

Dứt lời, một đạo kiếm mang lóe sáng.

Két!

Không gian đều bị phá vỡ!

Một kiếm này cực kỳ cường hãn, bất quá kẻ địch đã sớm có chuẩn bị.

Tên cường giả của Huyền Khải tộc vẫn luôn chú ý cẩn thận, sợ bị Nhân tộc để mắt tới, quả nhiên hắn không lo thừa.

Giờ phút này, hắn vừa sợ lại vừa giận, cũng không dám ngạnh đối kháng, mà là cấp tốc bay về hướng Minh Hòa cách đó không xa.

Đáng chết! Nhân tộc đúng là đồ điên, ngay trước mặt nhiều cường giả như vậy mà dám thật sự ra tay muốn giết mình!

Hắn mới Nhật Nguyệt tam trọng, như thế nào ngăn cản Nhật Nguyệt thất trọng.

Mà Minh Hòa cũng kịp thời ra tay, một đầu dải lụa nhiều màu tức khắc phóng ra.

Đúng vào lúc này, một đạo đao mang bùng nổ!

Oanh!

Hư không bạo liệt, Trịnh Bình dồn hết sức lực như thể không muốn sống, điên cuồng bổ một đao về phía Minh Hòa.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh!

Đám Tô Vũ và nhiều người khác đều không kịp phản ứng gì, thì ở bên kia, bốn vị Nhật Nguyệt trong nháy mắt đã bạo phát chiến đấu!

Kiếm khí của Diệp Hồng Nhạn không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, căn bản không thèm quản đến sự xen vào của Minh Hòa. Mà Minh Hòa vừa phóng dải lụa ra thì bỗng bị một đao bổ trúng, nàng ta điên tiết giận dữ nhìn phía Trịnh Bình, muốn chết!

Dải lụa nhiều màu chuyển hướng, đánh thẳng đến chỗ ông ta.

Ông!

Xuyên thấu hư không!

Phù một tiếng, Diệp Hồng Nhạn hạ kiếm, chém trúng một bên vai của gia hỏa Huyền Khải tộc. Một tiếng va chạm giữa kiếm và áo giáp ken két vang lên, cánh tay của hắn trực tiếp nổ tung!

"Cứu ta!"

Áo giáp màu vàng óng sợ hãi hét lên, trong nháy mắt hắn đã bị Diệp Hồng Nhạn kích thương, mà Trịnh Bình bên kia cũng bị Minh Hòa dùng dải lụa màu phóng trúng cánh tay, lập tức huyết nhục văng tung tóe.

Hai vị Nhật Nguyệt sơ kỳ, đối chiến với hai vị Nhật Nguyệt thâm niên trước mặt thì chênh lệch cực lớn.

Diệp Hồng Nhạn căn bản mặc kệ Trịnh Bình, không buông tha cho gia hỏa Huyền Khải tộc, lần nữa đột phá hư không, một kiếm giết ra!

Bà phóng thẳng đến, mạnh mẽ chém xuống cái ót của hắn.

"Giết!"

Một cỗ lực lượng lạnh lẽo thấu xương bao trùm bốn phương, đại địa bị đông cứng!

Lực lượng của Diệp Hồng Nhạn hết sức u lãnh.

Tên Huyền Khải tộc trực tiếp bị cỗ lực lượng u lãnh ấy đông kết áo giáp, áo giáp rạn nứt, hắn điên cuồng trốn chạy về phía Minh Hòa.

Minh Hòa vừa định rút ra dải lụa màu cứu viện đối phương, bỗng nhiên, Trịnh Bình lại bạo hống một tiếng, không quan tâm tới vết thương, lần nữa một đao giết ra!

Oanh!

Thiên địa giống như bị bổ làm hai nửa.

"Ngươi muốn chết!"

Minh Hòa giận dữ hét.

Trước đó nàng còn có chút cố kỵ nên không định xuất toàn lực để giết Trịnh Bình, không nghĩ tới Trịnh Bình lại là kẻ không biết điều!

Nàng giận không kiềm được!

Lập tức chuyển hướng dải lụa để đánh về phía ông ta. Mà Diệp Hồng Nhạn hoàn toàn không có ý tứ kiềm tay, bà mang theo ý tứ tất sát, tiếp tục truy đuổi chém giết gia hỏa Huyền Khải tộc kia.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc ấy, cường giả Thủy Ma tộc bỗng đấm ra một quyền, bá đạo khôn cùng, quyền kinh đánh tan hư không, ngăn cản một kiếm của Diệp Hồng Nhạn.

Sắc mặt Diệp Hồng Nhạn biến hóa, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng quay lại đánh bay dải lụa của Minh Hòa.

Tên Huyền Khải tộc kia sợ hãi vô cùng, cấp tốc chạy tới bên người Minh Hòa.

Trong lòng mắng to!

Đồ điên!

Lần này Huyền Khải tộc lỡ đụng phải Nhân tộc, đúng là xúi quẩy. Nếu không phải Thủy Ma tộc Mặc Hà ra mặt, vừa nãy rất có thể hắn đã chết dưới một kiếm của Diệp Hồng Nhạn.

Mà Minh Hòa cũng thu hồi dải lụa màu, nhìn về phía Diệp Hồng Nhạn, lạnh lùng nói: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi vẫn là hết hy vọng đi!"

Ngươi định giết gia hỏa Huyền Khải tộc để chấn nhiếp bốn phương chứ gì, vọng tưởng, dẹp ý niệm đó đi!

Mọi người sẽ không để cho ngươi toại nguyện.

Diệp Hồng Nhạn thối lui đến bên người Trịnh Bình, nhìn thoáng qua Mặc Hà cùng Minh Hòa đối diện, lạnh lùng đáp trả: "Không giết được các ngươi, chẳng lẽ ta còn không giết được hắn? Hiện tại cứ tiếp tục làm chó nấp dưới ghế chủ đi. Không sớm thì muộn ngươi cũng chết!”

". . ."

Tên Huyền Khải tộc thật sự rất muốn khóc. Ta đã làm gì? Rõ ràng là do Tô Vũ giết cường giả và thiên tài tộc ta mà.

Cũng không biết đám Hồng Khải bọn họ đã làm gì trêu chọc đến tên điên như Tô Vũ. Hiện tại thì hay rồi, chính họ bị hắn giết thì chưa nói, về sau còn làm liên lụy đến toàn bộ tộc nhân Huyền Khải tộc ở cổ thành, chẳng phải vì vây giết Tô Vũ nên cuối cùng đám Thành Khải mới chết sạch sao?

Bây giờ Diệp Hồng Nhan còn muốn như thế nào nữa?

Sự bi ai của chủng tộc không mạnh, giờ khắc này được thể hiện vô cùng rõ ràng.

Mà ngay lúc ấy, chín cánh cổng cổ thành bất chợt rung lên.

Là dấu hiệu sắp sửa mở ra!

Minh Hòa cấp tốc truyền âm: "Tuyệt đối không thể để cho nữ nhân kia vào thành, vào đó rồi bà ta nhất định sẽ đại khai sát giới! Mặc Hà, ta áp chế không nổi đối phương, ngươi ở ngoài thành ngăn chặn bà ta đi!"

Mặc Hà không nhiều lời, xem như chấp nhận.

Rất nhanh, Mặc Hà lại truyền âm nói: "Ta sẽ ngăn bà ấy và Trịnh Bình, bất quá. . . Tốt nhất nên có thêm một vị Nhật Nguyệt cao trọng lưu lại, cẩn thận Nhân tộc lại có cường giả đến đây, không cần phải mang quá nhiều cường giả vào thành làm gì!"

Dứt lời, gã nhìn về phía cường giả Băng Tuyết thần tộc, truyền âm bảo: "Băng Hồng, ngươi ở lại ngoài này với ta. Ngươi và ta hợp lại, dù cho Nhân tộc lại đến một vị Nhật Nguyệt cao trọng cũng không sao!"

Thực lực của Mặc Hà và Băng Hồng đều là Nhật Nguyệt thất trọng đỉnh phong!

Lần này, ngoại trừ Nhân tộc thì còn có 6 vị Nhật Nguyệt cao trọng cảnh xuất hiện. Tiên tộc Minh Hòa, Băng Tuyết thần tộc Băng Hồng, Thủy Ma tộc Mặc Hà, Huyết Hỏa ma tộc Ma Phong, Thiên Long tộc Long Đấu và Lôi Đình thần tộc Lôi Hỏa.

Thần tộc hai vị, Ma tộc hai vị, Long tộc cùng Tiên tộc mỗi bên một vị.

Mặt khác, Nhật Nguyệt trung kỳ và sơ kỳ cũng không ít.

Bên ngoài chỉ cần lưu lại hai vị Nhật Nguyệt cao trọng là đủ, thực lực của Thủy Ma tộc Mặc Hà rất mạnh, tối thiểu có thể vững vàng ngăn chặn Diệp Hồng Nhạn.

Những cường giả khác thì đều có thể vào thành.

Vị Băng Tuyết thần tộc cũng không nhiều lời, truyền âm dặn dò: "Lôi Hỏa, làm phiền ngươi hộ tống An Mân Thiên của tộc ta ra ngoài!"

"Được!"

Lôi Hỏa truyền âm, lạnh lùng nói: "Yên tâm, gặp Tô Vũ thì ta sẽ lập tức giết chết hắn!"

Tô Vũ đã giết Lôi Tuyệt, hậu duệ của y.

Tiên tộc bên này, Minh Hòa muốn mang Đạo Thành đi, Long tộc bên kia thì là tới vì Long Chiến cùng Long Vô Ưu, Thủy Ma tộc cũng là vì Ma Đa Na và Thiên Đạc mà tới. . .

Còn gã Huyết Hỏa ma tộc. . . Chỉ là tới xem náo nhiệt, thuận tiện giết người chơi.

Không có gì lạ.

Nơi nào có chiến tranh, nơi đó liền có Huyết Hỏa ma tộc.

Những tên điên này chính là nỗi phiền toái cực lớn, có điều thực lực của Huyết Hỏa ma tộc tại Ma tộc vẫn rất mạnh mẽ.

Cộng thêm tại Nhân cảnh, liên tục vài vị giáo chủ của Huyết Hỏa Ma giáo đều là bởi vì Tô Vũ mà bị người giết chết, cho nên những tên điên này không tìm Tô Vũ gây phiền toái mới là lạ.

Thương lượng xong, rất nhanh liền có quyết định.

Hai vị cường giả cao trọng và hai vị Nhật Nguyệt sơ kỳ ở lại giữ cửa, phòng ngừa cường giả Nhân tộc giết vào trong thành; mặt khác đều tiến nhập thành để xử lý Tô Vũ!

Tô Vũ chắc chắn đang trốn ở một căn cổ ốc nào đó bên trong vòng sâu.

Lần này, có lẽ phải tìm tòi mấy ngày mới được.

Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho chiến đấu kéo dài.

Mặc Hà lần nữa truyền âm dặn dò: "Nếu gặp phải Nhân tộc Tần Phóng thì cứ mặc kệ cho hắn rời đi, giết Tần Phóng chỉ tổ rước lấy sự báo thù từ Đại Tần phủ, không đáng giá!"

"Hiểu rõ!"

Mọi người cũng không muốn giết Tần Phóng.

Giết Tô Vũ là chuyện vạn tộc chúc mừng, giết Tần Phóng thì đó là phiền toái quấn thân, đồ đần cũng biết nên hành xử thế nào.

Phân phối nhiệm vụ xong xuôi, bọn họ liền an tĩnh chờ đợi thời khắc cửa thành mở ra.

Chỉ chốc lát sau, chín cánh cửa ầm ầm một tiếng mở ra!

Bình Luận (0)
Comment