Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1424 - Chương 1424: Xếp Hàng Ra Khỏi Thành

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1424: Xếp Hàng Ra Khỏi Thành
 

Ở cổng có hai vị Nhật Nguyệt tọa trấn.

Một trái một phải, phân chia hai bên cổng thành.

Nơi này tổng cộng có chín cổng thành cách nhau không xa, ngoại trừ hai vị Nhật Nguyệt này thì còn có một số cường giả Sơn Hải khác cũng đang trấn thủ, người của phủ thành chủ không ở đây, cho nên bọn họ tự ý chiếm lĩnh hết các vị trí của quân thủ vệ mà Thiên Môn quản lý.

Các vị thiên tài và cường giả đều bị thương tổn rất nặng, họ đều bị tử khí ăn mòn lợi hại.

Lúc bấy giờ, bọn họ thê thảm dìu dắt nhau chạy về phía cổng thành.

Còn về chuyện chiến đấu, họ đã sớm không ôm tâm tư ấy nữa.

Đến mức độ này, trước tiên phải tiêu trừ tử khí quấn thân đã rồi tính.

Tuy rằng chỉ phong thành ba ngày, nhưng hầu hết người ở đây đều đã nhập thành từ trước đó, có vài người thậm chí đã kẹt lại năm sáu ngày, cộng thêm mấy ngày nay tử khí ở nội thành quá mức nồng đậm, cho nên đã khiến bọn họ thương tổn nặng nề.

Lúc này, bởi vì tử khí trên thân nồng đậm, cho nên bên cạnh bọn họ nhiều ít gì đều có vài con Tử Linh đi theo.

Tử Linh căn cứ vào tử khí để tiến hành truy tung.

Ngày đầu tiên Tô Vũ đến liền tao ngộ Tử Linh, Thiên Môn đã từng cảnh cáo hắn không nên để bản thân bị nhiễm tử khí, bằng không Tử Linh sẽ một mực đi theo hắn.

Hiện tại, bên cạnh những người này đều có Tử Linh.

Bất quá đám Tử Linh đó đều không mạnh, những người kia cũng mặc kệ.

Giết thì không có cách nào giết.

Giết một con sẽ dụ thêm hai con tới, quá phiền toái.

Cũng không ít người ôm tâm tư giống Tần Phóng, đợi lát nữa đi ra ngoài lại đâm chết các ngươi sau!

Còn chuyện đâm chết rồi, ở nội thành lại nhiều Tử Linh hơn thì không liên quan chuyện gì tới bọn họ, ngược lại đám Tử Linh này cũng không làm gì được các vị Nhật Nguyệt.

Tô Vũ dưới tình huống như vậy mà tò tò đi theo Tần Phóng tới cổng thành.

Ở cổng.

Một con đại yêu toàn thân bị ăn mòn đen kịt lớn tiếng cầu khẩn: "Hai vị đại nhân, trước hết hãy để cho ta ra khỏi thành đi, ta không chịu nổi nữa rồi! Ta thật sự không phải Tô Vũ. . ."

Hai vị Nhật Nguyệt canh giữ lại kiên quyết không cho nó ra ngoài.

Không đi ra, một mực ở nội thành thì vẫn luôn phải thừa nhận tử khí xâm nhập, điều này quá thống khổ.

Hai vị Nhật Nguyệt cũng là Nhật Nguyệt cảnh đến từ đại tộc.

Một vị đến từ Tiên tộc, một vị đến từ Thần tộc.

Không phải Nhật Nguyệt đại tộc thì không có cách nào chấn nhiếp bốn phương.

Nghe thấy con đại yêu nọ cầu khẩn, cường giả Thần tộc lạnh lùng nói: "Đợi một lát đi, chớ ồn ào! Trong thời gian ngắn không chết được!"

Nếu như lỡ mà chết rồi thì cứ chết thôi!

Muốn ra khỏi thành cũng không dễ dàng như vậy.

Giờ phút này, vị Nhật Nguyệt Tiên tộc căn bản không thèm để ý, y đang điều khiển một tấm gương rất lớn, không ngừng tiến hành điều chỉnh bổ sung năng lượng, một lát sau mới lớn tiếng thông báo: "Đợi chút nữa các ngươi đều phải bước qua phá hình kính thì mới cho phép rời đi!"

Có người biến sắc, nhịn không được hỏi: "Đại nhân, phá hình kính này có nhìn trộm biển ý chí không?"

Vị Nhật Nguyệt Tiên tộc trả lời: "Không đâu, chỉ là trên đại thể dò xét số lượng thần văn và cấp bậc của chúng, năng lượng tiến hành phản hồi, cụ thể thần văn gì và biển ý chí thế nào thì sẽ không bị dò xét."

Như vậy là đủ rồi!

Tô Vũ là đa thần văn nhất hệ, số lượng thần văn của hắn ít nhất thì cũng phải 10 miếng trở lên.

Ngươi có biến hóa thế nào thì thần văn phần lớn đều là sự thật.

Dù cho có thể giấu diếm được Nhật Nguyệt thì thế nào?

Ngươi cũng không lừa được việc ngươi có bao nhiêu thần văn!

Trong đám người, có vài cường giả lộ ra vẻ mặt khó coi, bất quá cũng không nói gì, xem tình hình này liền biết, không kiểm tra thực hư thì khẳng định là không cho đi ra.

"Đại nhân, ta nguyện ý thử đầu tiên, xong xuôi có thể rời đi phải không?"

Vị Nhật Nguyệt Tiên tộc đạm mạc nói: "Chờ một chút! Đợi toàn bộ đông đủ rồi hãy kiểm tra, đừng nên gấp gáp! Chúng ta cũng là vì muốn đánh giết họa loạn chư thiên Tô Vũ, các ngươi bị tử khí ăn mòn cũng đều do Tô Vũ gây ra. Ta nghĩ tất cả mọi người đều muốn giết kẻ cầm đầu, không nên để cho Tô Vũ cơ hội chạy thoát, không phải sao?"

"Đúng vậy!"

Trong đám người, có kẻ đồng ý, đều đã đến mức độ này, vậy thì lại nhẫn thêm một hồi, đừng để cho Tô Vũ chạy mất.

Mà bên cạnh đám người nọ, Tần Phóng âm trầm cất tiếng: "Từ lúc nào thì Tiên tộc lại quang minh chính đại chặn giết thiên tài Nhân tộc rồi, vị đại nhân này, Tiên tộc cũng liên thủ với Thần Ma rồi sao?"

Vị Nhật Nguyệt Tiên tộc kia nghe hắn nói thế cũng không tức giận, thản nhiên đáp: "Thật sự không có, bất quá Tô Vũ đã phá hủy minh ước trước, hắn giết chết Cửu Huyền, đây là hậu duệ của Huyền Hách tiên vương, Tô Vũ chủ động gây sự, giết Tô Vũ. . . cũng là vì duy trì liên minh Nhân Tiên. . ."

Tần Phóng lạnh lùng cắt lời: "Đó là do Cửu Huyền cùng Đạo Thành vây giết Tô Vũ trước!"

"Ai nói bọn họ muốn giết Tô Vũ?" Tên Nhật nguyệt cảnh kia gạt đi: "Ngươi đừng đánh tráo khái niệm, họ chỉ muốn mời Tô Vũ tới Tiên giới làm khách, chưa bao giờ nói rằng sẽ đánh giết Tô Vũ, điểm này, rất nhiều người đều có thể chứng minh!"

Tần Phóng cười lạnh, không nói thêm cái gì.

Nói cũng vô ích!

Hắn nhìn ra hướng ngoài cửa thành một chút, không thấy được cái gì, vài vị Nhật Nguyệt giằng co cũng chỉ là giằng co trong hư không.

Trong lòng hắn thầm thở dài, xem ra Nhân tộc lần này xác thực không cử ai tới.

Bằng không, hiện tại cổ thành cũng sẽ không bị bọn gia hỏa đối địch trấn giữ.

. . .

Mà Tô Vũ lúc bấy giờ cũng đang ở ngay sát bên cạnh Tần Phóng.

Hai vị Nhật Nguyệt.

Ngọc cảm ứng biểu hiện điểm sáng rằng trong đó có một Nhật Nguyệt nhị trọng, một tên đại khái là Nhật Nguyệt tứ trọng, vẫn rất lợi hại.

Hơn nữa còn là Tiên tộc và Thần tộc, so với Nhật Nguyệt của các chủng tộc bình thường thì còn mạnh hơn.

Hai vị này đứng rất gần nhau, muốn giết thì chỉ có thể cùng giết cả hai.

Lại còn phải cẩn thận bọn chúng chạy thoát ra khỏi thành.

Giết hai tên này tối thiểu sẽ xuất hiện hai đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, sau đó nếu lại giết hai đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, vậy tối thiểu sẽ xuất hiện 4 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, thậm chí sẽ xuất hiện Nhật Nguyệt trung hậu kỳ.

Phong thành, bốn đầu Tử Linh. . . Nếu lại thủ tiêu tiếp thì có thể sẽ xuất hiện 8 con Tử Linh Nhật Nguyệt hậu kỳ. . .

Dù sao cứ tăng lên gấp bội là được rồi!

"Thần văn của Ngũ Đại rốt cuộc có mạnh hay không?"

Kỳ thật Tô Vũ vẫn hơi lo lắng. Tuy rằng lần trước Liễu Văn Ngạn bạo phát thần văn, tự bạo một chút thì đã giết được một vị Nhật Nguyệt, còn là cái loại thần văn vô địch.

Phân thân thần văn Nhật Nguyệt kia mạnh lắm sao?

Tô Vũ không rõ ràng, nhưng có lẽ rất mạnh.

Dù sao hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy Hồ tổng quản và Triệu tướng quân hợp sức lại cũng chỉ bắt được một viên thần văn, Hạ Hầu gia tự mình ra tay cũng bắt được một viên thần văn. . .

Đương nhiên, Hạ Long Võ thì rất lợi hại, dễ dàng giết được mấy cái.

Có điều thực lực của hắn quá kém cỏi, không thể đồng dạng so sánh với những người này.

Tô Vũ phán đoán đại khái một thoáng, lần trước Liễu Văn Ngạn bùng nổ giết Nhật Nguyệt thần văn kia chung quy vẫn rất mạnh, tối thiểu có thực lực Nhật Nguyệt ngũ lục trọng.

Bằng không, Hồ tổng quản và Triệu tướng quân sẽ không đến mức đơn độc cũng rất khó bắt giữ đối phương.

Bất quá biển ý chí của Liễu Văn Ngạn cực kỳ mạnh mẽ, bùng nổ thần văn cũng nhiều, chính mình hẳn là không thể bằng ông được.

Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu, thần văn chữ "Tĩnh" của Tô Vũ được phát động, chữ "Kiếp" cũng đang phát động, tiêu trừ cảm giác nguy hiểm của đối phương.

Tại cổ thành, có một chút mối nguy là điều bình thường.

Cho nên dù có chút cảm giác nguy hiểm, hai vị Nhật Nguyệt phía trước đại khái cũng sẽ không để ý, tất nhiên nếu cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt thì lại không được.

"Ngoài thành còn có Nhật Nguyệt. . . Cũng không biết là sẽ vừa đánh vừa ép tiến vào thành trước khi cửa thành phong bế hay là phong bế xong lại vây giết chúng ở bên ngoài!"

Bên ngoài hiện tại hẳn là có không ít Nhật Nguyệt Nhân tộc.

Tính ra thì có khoảng 8 vị, Tô Vũ không biết người của Đại Tần phủ rốt cuộc có tới hay không.

8 người bọn họ vây giết tên Mặc Hà kia hẳn sẽ không khó khăn nhỉ?

Cái này thì Tô Vũ mặc kệ, dù sao thì hắn lực bất tòng tâm, có muốn quản cũng quản không nổi.

Bình Luận (0)
Comment