Tiễn Chiến Vô Song đi, Cự Giải vừa nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, một tiểu Kim Long lẻn vào trong nước, lớn tiếng quát: “Cự Giải nhất tộc, chú ý hành tung Tô Vũ, có tin tức gì thì phải kịp thời hội báo cho Long tộc!”
Cự Giải nhận ra gia hỏa này, trong lòng thầm mắng một tiếng, có điều nó vẫn đáp: “Vô Ưu Điện hạ yên tâm, nếu gặp được Tô Vũ, chắc chắn ta sẽ bẩm báo Long tộc!”
“Tốt!”
Long Vô Ưu phá không lao đi, ở trong nước, nó không có cảm giác khó chịu gì.
Nó là Long tộc, nước biển sao có thể ảnh hưởng đến nó.
“Thật khó sống!”
Cự Giải chờ tiểu Kim Long đi rồi mới lộ vẻ bất đắc dĩ, một Nhật Nguyệt như nó, ở trong Cự Giải giới cũng là bá chủ một phương, xưng vương làm tổ, ở đây thì hay rồi, chỉ là kẻ trông cửa!
Mấu chốt là Cự Giải tộc không có sức uy hiếp, đám người kia tới cửa mới không kiêng nể gì mà thông tri nó một tiếng.
Các ngươi thử làm thế với mấy đại cường tộc khác xem sao, đảm bảo bọn họ trực tiếp đánh chết các ngươi!
Cự Giải không phải là chưa từng ra ngoài kiến thức, đừng nói là thông đạo mấy đại cường tộc, mới vừa bước vào thuộc địa của người ta liền sẽ có cường giả tới đuổi đi, không đi thì sẽ xử lý ngươi!
Nhân tộc có Thanh Ác Quân mau chóng xuất hiện.
Địa bàn Tiên tộc, Tiên Đình Vệ cũng nhanh chóng xuất hiện, Thần tộc cũng vậy, Ma tộc thì... Người ta còn không thèm đuổi, mà lập tức phái Huyết Hỏa Ma tộc tới giết ngươi!
Dù sao nó cũng chưa từng nhìn thấy thông đạo của mấy đại cường tộc, ở đâu cũng không rõ.
Nhìn lại Thủy Tinh Cung tộc mình, thoạt nhìn thì xa hoa, trên thực tế ai cũng có thể tới ngồi, so với xa hoa thì an toàn quan trọng hơn, có mặt mũi không thì để làm gì.
. . .
Tô Vũ đương nhiên không biết những chuyện xảy ra trước thông đạo Cự Giải giới.
Hiện tại hắn đang cẩn thận tra xét, gặp cường giả thì nhanh chóng tránh đi, cũng không dám tùy tiện xung đột với cường giả chủng tộc khác, ở đây có không ít sinh linh, nếu xảy ra đại chiến, rất dễ bị người khác chú ý đến.
Hắn không biết Chiến Vô Song của Thần tộc đã tới.
Đó là cường giả Sơn Hải đã giết chết Nhật Nguyệt, chắc chắn Tô Vũ không địch lại được, kể cả Ma Đa Na cũng không phải là đối thủ của đối phương, cảnh giới người ta cao, Sơn Hải bát trọng, kẻ chân chính dựa vào thực lực bản thân giết Nhật Nguyệt cảnh.
Tô Vũ tiếp tục bơi trong biển, bơi một hồi, nhìn chán rồi, hắn muốn trồi lên mặt nước.
Có lẽ phía trên kia thú vị hơn.
Tô Vũ nhanh chóng bơi lên.
Một lát sau, Tô Vũ thò đầu ra, hắn không hóa thành dòng nước nữa, mà thay đổi thành sinh vật hình người, trên trán mơ hồ lộ ra một cái sừng nhỏ.
Hắn giả làm Phá Sơn ngưu, hóa thành Phá Sơn ngưu hình người.
Hắn rất quen thuộc với Phá Sơn ngưu nhất tộc!
Công pháp, thiên phú kỹ, kể cả lực lượng tinh huyết, hương vị, hắn đều quen thuộc.
Trồi lên khỏi mặt nước, Tô Vũ bay lên, giờ phút này, phía trước là biển rộng mênh mang, bốn phía đều như thế, không thấy hòn đảo nào, trong không trung, sao trời điểm xuyết rất đẹp đẽ.
Gió biển phất qua cũng thực thích ý.
Nhưng trong cảm giác thoải mái đều cất giấu nguy cơ.
Tô Vũ rõ ràng điều này.
Nơi này rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên hắn tới hải vực nên có chút không quen, ở trong biển khó phân rõ phương hướng, mất khả năng nhận biết tọa độ, dựa vào khả năng xác định phương hướng cường đại thì vẫn tìm ra phương hướng chuẩn xác.
Hắn tiếp tục bay về phía trước!
Bên này xem như khu vực Đông Hải, bay mãi, bay mấy ngàn dặm là đến Thiên Hà đảo, rất dễ tìm, Thiên Hà đảo có hồng quang chiếu rọi cả ngày, là một hòn đảo tương đối nổi danh trong khu vực Đông Hải.
Ong!
Tiếng xé gió vang lên, Tô Vũ nhanh chóng hạ xuống, trong chớp mắt liền hạ xuống biển, một bóng đỏ lao qua, đó là một đại năng Nhật Nguyệt, kẻ kia không để ý tới hắn, trực tiếp lướt đi.
Tô Vũ thầm mắng, Nhật Nguyệt thì ghê gớm lắm à?
Ta đã giết rất nhiều Nhật Nguyệt!
Vậy mà dám bay qua đỉnh đầu ta!
Thôi được rồi, bay đi, không so đo với ngươi.
“Có thể dễ dàng gặp được Nhật Nguyệt tại Tinh Thần hải sao?”
Tô Vũ cảm thấy hơi ngạc nhiên, không đến mức vậy chứ, Nhật Nguyệt chính là đại năng, ở tộc nào thì cũng đều là chiến lực đỉnh cấp, kẻ canh thông đạo kia không tính, nhưng hắn mới đến đây không lâu mà đã gặp Nhật Nguyệt, vậy thì cũng dễ dàng quá rồi.
Mà đó mới chỉ là bắt đầu!
Một lát sau, một tiếng ưng hót vang lên!
Một con chim ưng khổng lồ sải cánh dài đến gần trăm mét bay qua, trên đỉnh đầu nó có một người đang đứng, Tô Vũ không dám cảm ứng, nhưng vừa thấy liền nhận ra đây chắc chắn không phải Nhân tộc, có điều không biết là sinh vật tộc nào.
Cường hãn vô biên!
Con ưng khổng lồ kia e là đã đạt tới cảnh giới Nhật Nguyệt, sinh vật hình người lại đứng trên đỉnh đầu con ưng quan sát hải vực, cũng nhìn thấy Tô Vũ, nhưng lại trực tiếp lơ đi, nếu chỉ xét về khí tức thì cường hãn hơn Minh Hòa một chút.
Con ưng khổng lồ bay qua đỉnh đầu Tô Vũ, móng vuốt lập lòe hàn quang, vậy mà có xu thế hạ trảo với Tô Vũ.
Sinh vật hình người quát khẽ: “Nhanh lên đường, một con trâu ghẻ thì có gì mà ngon!”
Ưng phát ra tiếng đáp lại!
Con ưng khổng lồ nghe theo ý kiến chủ nhân, không hạ xuống nữa, nhanh chóng phá không rời đi.
Đúng vậy, nó vốn muốn bắt Tô Vũ để ăn.
Nhưng bị chủ nhân quát thì nó liền từ bỏ tâm tư này, mau chóng rời đi.
Tô Vũ không khỏi đổ mồ hôi hột.
Cái quỷ gì?
Con ưng khổng lồ kia chắc là Nhật Nguyệt tam trọng, mà cường giả bên trên thì cách Tô Vũ quá xa, ngọc cảm ứng không cảm ứng được, đối phương ít nhất cũng là Nhật Nguyệt thất bát trọng.
Má nó!
Cường giả không đáng giá tiền sao?
Sao lại thế này?
Hơn nữa hắn cảm giác phương hướng kia không khác mục tiêu của mình chút nào.
Tô Vũ phán đoán, có lẽ kẻ này không đi Thiên Hà đảo, hướng kia... có thể là đi Cửu Tinh đảo.
“Má, nguy hiểm thật đấy!”
Tô Vũ kinh sợ, vừa rồi thần văn chữ “Kiếp” chấn động dồn dập.
Một Nhật Nguyệt cao trọng!
Nơi đây không phải là cổ thành, không có Nhật Nguyệt Tử Linh quấy nhiễu, cường giả như vậy mà phát hiện ra hắn, muốn xử lý hắn, hắn sẽ trốn không thoát.
Ra ngoài còn phải xem vận khí ư?
Nếu biết vậy, ta đã lén quay về Nhân cảnh rồi.
Quá nguy hiểm!
Hơn nữa, thoạt nhìn còn không phải Nhân tộc, cường giả dị tộc nhiều như vậy à?
Tô Vũ nghĩ đến đây, ngay sau đó, thần văn chữ “Kiếp” lại nhảy lên, Tô Vũ vội vã trốn chạy, không lâu sau, một tráng hán dáng người to như quả núi đạp mặt biển đi đến, thấy Tô Vũ trốn mất thì thở dài, “Thật là, máu Phá Sơn Ngưu nhất tộc có hiệu quả đúc thân Trúc Cơ không tồi! Thôi, không đuổi theo nữa!”
Tráng hán kia rất cường tráng, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, hắn muốn mắng người!
Kia không phải chủng tộc nào xa lạ, mà đó là Nhân tộc!
Hắn sẽ không nhận nhầm khí tức Nhân tộc.
Má nó, suýt nữa đã bị cường giả Nhân tộc bắt rồi.
Hắn không quen biết đối phương, nhìn dáng vẻ thì cũng là Nhật Nguyệt cảnh, thực lực rất mạnh, cũng rất rêu rao.
Y đi trên mặt biển, mang theo sóng gió động trời, sau đó, trong hư không, một cự long bay đến, quát to: “Tần Hạo, ngươi đang làm cái gì?”
Thì ra người khổng lồ kia vậy mà lại là Tần Hạo!
Thúc thúc của Tần Phóng, nhi tử của Đại Tần vương, tướng chủ tiên phong doanh.
Lúc trước Tần Phóng bị vây khốn, đối phương không tới, giờ phút này y lại tới Tinh Thần hải.
Tần Hạo không nói lời nào, cầm trường thương đâm lên trời!
Một tiếng vang lớn vang lên!
Cự long trốn chạy, dưới bụng có một vết thương.
Tần Hạo ngửa đầu nhìn bầu trời, nhìn về phía cự long trốn chạy kia, lạnh nhạt mà nhìn quanh bốn phía, sau đó cười nhạt, tự lẩm bẩm: “Không muốn làm gì cả, nghe nói hào kiệt vạn giới đều tới Cửu Tinh đảo nên ta cũng đi góp vui, không muốn để các ngươi quá cô đơn!”
Dứt lời, trường thương đâm vào nước, quấy Tinh Thần hải long trời lở đất, sóng biển ngập trời!
Mấy đại yêu trong biển nhanh chóng trốn chạy.
Tần Hạo tiện tay đâm một thương, đâm chết một con cá lớn kim sắc, trên trường thương xuất hiện ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, vừa nướng cá, y vừa cười nói: “Hào kiệt vạn giới đều đến, không có Nhân tộc thì chẳng phải chán lắm sao? Chư vị, hẹn gặp lại ở Cửu Tinh đảo!”
Dứt lời, y vừa ăn cá, vừa quấy sóng biển, tốc độ cực nhanh, mang theo sóng biển ngập trời tiến về Cửu Tinh đảo.