Cùng lúc đó.
Bên ngoài Tinh Thần hải.
Hạ Long Võ đột ngột nhìn về phía Tinh Thần hải, cảm thấy ngoài ý muốn, lá gan lớn thật, vậy mà lại chạy tới nơi này.
Y đương nhiên có thể cảm nhận đao khí của mình ở đâu.
Khoảnh khắc Tô Vũ vừa lấy thi thể ra, y đã cảm ứng được.
Sau khi hắn vận chuyển Khai Thiên đao thì y lại càng cảm thụ rõ ràng.
“Hắn sử dụng thi thể Nhật Nguyệt bát trọng làm gì?”
Hạ Long Võ vô cùng nghi hoặc, Tô Vũ dùng được sao?
Nhật Nguyệt bát trọng cường đại vô biên, hiện tại tiểu tử này giỏi lắm thì chỉ chiến được Sơn Hải, nhưng đừng mơ giết được Nhật Nguyệt. Hắn lấy bộ thi thể kia ra là để làm gì?
Thật kỳ quái!
Y tuy tò mò nhưng cũng không định xen vào
Tiểu tử này to gan lớn mật, trước kia y coi thường hắn rồi, mà thôi kệ, Tô Vũ tự có chính kiến của mình.
Sau đó Hạ Long Võ tiến vào một tòa thành trì đổ nát.
Nó nằm ở ngay trong Dục Hải bình nguyên, nhưng đây không phải là cổ thành.
Chỉ là một tòa thành đã thành lập mấy trăm năm, sắp bị bỏ hoang.
Y đi theo cảm ứng, trong chớp mắt đã tiến vào một gian đại điện thật lớn, trong đại điện có hai người.
Một người là Liễu gia đại bá, một người là Liễu Văn Ngạn bị thương không nhẹ, còn bị phản phệ.
Liễu đại bá không cảm ứng được người tới, lập tức cả kinh nhìn về phía Hạ Long Võ, nhưng thấy người đến là y thì nhẹ nhàng thở ra, “Bái kiến Hạ phủ chủ!”
Hạ Long Võ liếc nhìn lão nhân, thở dài, “Khách khí! Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đã sớm là thông gia! Hổ Vưu còn chưa thành thân, nếu Liễu gia còn con cháu, nguyện ý kết thân với Hạ gia, Hổ Vưu có thể đợi!”
Liễu đại bá nhẹ giọng từ chối: “Thôi, đừng nên cản trở hài tử. Dòng chính Liễu gia nay chỉ còn ta và Văn Ngạn.”
Hạ Long Võ thở dài, lúc nhìn về phía ông thì kinh ngạc: “Liễu tiên sinh... khôi phục tới Nhật Nguyệt rồi ư?”
Liễu đại bá tươi cười, “Đúng vậy, thương thế trên thân thể gần như khôi phục, nhưng biển ý chí vẫn còn bị thương nhẹ, cần phải uẩn dưỡng thêm. Hiện tại đã khôi phục tới Nhật Nguyệt nhất trọng đỉnh phong, so với Nhật Nguyệt tam trọng khi xưa thì còn kém một ít.”
Hạ Long Võ nói: “Thương thế năm xưa của ngươi rất nặng...”
Liễu đại bá cười đáp: “Cái này... là nhờ công Văn Ngạn tinh mắt.”
Liễu Văn Ngạn yếu ớt nói: “Tô Vũ cho đại bá một bộ công pháp và một ít Thiên Nguyên khí, có lẽ có quan hệ với sinh cơ thôi phát của Tiên tộc, thôi kệ đi, giờ ta đang có phiền toái lớn, tự bạo 4 cái thần văn, biển ý chí rung chuyển lợi hại...”
“Hả?”
Hạ Long Võ cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi chưa khôi phục à? Ta cho rằng ngươi không có vấn đề gì, Tô Vũ cũng bạo 3 cái, không phải vẫn bình yên vô sự sao?”
“...”
Liễu Văn Ngạn khóc không ra nước mắt!
Má!
Sao ta so được với hắn?
Đúng là biển ý chí của ta cường đại, vững chắc hơn hắn, nhưng tự bạo thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong vẫn sẽ bị thương!
Còn Tô Vũ... biển ý chí của tiểu tử kia tuyệt đối có vấn đề!
Vậy mà hắn vẫn tung tăng nhảy nhót chạy thoát được!
Trước đó Liễu Văn Ngạn cho rằng, với cường độ biển ý chí của Tô Vũ, dù tới Sơn Hải thì cũng phải nằm liệt giường gần một tháng, nếu không đừng hòng chạy nổi.
Ông cũng thấy mấy người Ám Ảnh, Diệp Hồng Nhạn ở ngoài cổng thành, vậy nên ông mới chạy trước, ông cho rằng Tô Vũ sẽ được bọn họ mang theo, kết quả... Tô Vũ lại tự chạy thoát!
Chẳng những chạy, Diệp Hồng Nhạn còn nói rằng tình trạng của hắn nhẹ nhàng hơn ông nhiều!
Diệp Hồng Nhạn tận mắt nhìn thấy Tô Vũ hóa thành một cơn gió biến mất!
Diệp Hồng Nhạn là cô cô của sư phụ ông, lúc bà tới Liễu thành thăm ông, không thiếu một màn khinh bỉ, chê ông làm mất mặt sư phụ. Bà còn bảo ông nhìn Tô Vũ kìa, sau khi tự bạo thần văn xong vẫn còn chạy thoát được, tới tận bây giờ vẫn không ai tìm ra hắn ở đâu.
Đến Liễu Văn Ngạn ông thì lại vô cùng thê thảm, chạy về Liễu thành, còn phải dựa vào vô địch để bảo mệnh, mấy ngày nay vẫn luôn nằm dưỡng thương!
Thật đáng thương!
Hạ Long Võ cũng kinh ngạc, trước đây không nghĩ nhiều, y cảm thấy Tô Vũ không sao cả thì Liễu Văn Ngạn lại càng không có chuyện gì.
Sự thật chứng minh, gia hỏa này thực thảm.
Tiểu tử Tô Vũ kia vậy mà còn đủ sức nghịch thi thể Nhật Nguyệt bát trọng, còn chạy đến Tinh Thần hải chơi, vị trí kia cách Cửu Tinh đảo không xa.
Thôi, quả thật không nên so sánh với con nhà người ta, bởi vì càng so sánh lại càng thấy đau thương.
Liễu Văn Ngạn lười nói nhảm: “Ngươi tới đây làm gì? Cẩn thận bị phát hiện. Nhanh rời khỏi đây, nên làm gì thì làm đi!”
Hạ Long Võ mỉm cười: “Không vội! Ta đến thăm ngươi, thuận tiện hỏi một chút, ngươi đã phá thần văn chiến kỹ của Ngũ Đại, khi nào ngươi có thể dựa vào chính mình để bước vào Nhật Nguyệt?”
Liễu Văn Ngạn tính toán, “Nửa năm! Ta còn 7 thần văn, để dành một cái, còn lại sẽ phá toái để tu luyện, nửa năm sau hẳn là ta có thể bước vào Nhật Nguyệt cảnh!”
Hạ Long Võ hơi ngạc nhiên, “Nghĩ thông suốt rồi à? Thật sự muốn phá ra tu luyện sao?”
“Ừ!” Liễu Văn Ngạn bình thản đáp: “Sư phụ truyền thần văn cho ta không phải để ta bó tay bó chân, để lại một cái làm niệm tưởng là được, dù sao cũng còn không ít người đang chờ ta.”
“Aiiiz, hơi muộn!”
Hạ Long Võ lắc đầu, nếu ngươi nghĩ thông sớm thì tốt, giờ phải chờ nửa năm sau mới có thể bước vào Nhật Nguyệt, muộn rồi.
Liễu Văn Ngạn tức giận, “Ta bước vào Nhật Nguyệt, có thần văn của sư phụ, đại khái là có thể phát huy ra toàn bộ thực lực, ít nhất có thể chiến một trận cùng Nhật Nguyệt cửu trọng đơn thần văn hệ, dù trước đây ta cố gắng hết sức tập trung tu luyện thì cũng chỉ đến vậy, vậy mà còn muộn sao?”
“Nhật Nguyệt cửu trọng đơn thần văn hệ...”
Hạ Long Võ lắc đầu, “Ngươi không phải Chu Phá Long, còn kém xa, đấu với người khác thì còn được, nhưng ngươi không đấu được với Chu Phá Long...”
Cút!
Gia hỏa này yêu cầu quá cao!
Liễu Văn Ngạn mặc kệ y, đoạn hỏi: “Có tin tức của Tô Vũ không?”
“Không, ta không đi theo hắn.”
Hạ Long Võ lại nói: “Nhưng yên tâm, hắn sống tốt hơn ngươi, vừa rồi còn lấy thi thể Thiên Nghệ Thần tộc mà ta giết ở Đại Hạ phủ ra, không biết chuẩn bị tính toán cái gì, nói chung là rất sung sức!”
Không sung sức thì đã chẳng lôi thi thể người ta ra chơi.
Hạ Long Võ lại nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn đang nằm bẹp trên giường, ngươi thì thôi đi, thảm như vậy rồi còn lo lắng cho người khác, lo cho chính ngươi trước đi!
Tiểu tử kia chắc chắn sống tốt hơn ngươi.
Liễu Văn Ngạn cũng thấy bất đắc dĩ!
Má!
So với hắn để tức chết à? Rốt cuộc biển ý chí của tiểu tử kia là thế nào, kích nổ 3 thần văn mà người vẫn không sao, ông muốn không phục cũng không được!
Kể cả việc thần văn của sư phụ bị hắn mạnh mẽ thu phục lúc trước cũng rất đáng sợ.
Hạ Long Võ không nói thêm, y đổi chủ đề: “Ngươi an tâm dưỡng thương, ta đi xử lý chút việc đây, nửa năm đúng không... Nửa năm sau lại nói, ta chờ ngươi!”
“Được!”
Hạ Long Võ biến mất, Liễu đại bá không cảm ứng được y biến mất như thế nào, ông cảm khái: “Đệ nhất cường giả dưới vô địch có khác.”
“Là sư phụ ta mới đúng!”
“...”
Liễu đại bá không nói gì, ừ, tùy ngươi, cháu trai ông thật cứng đầu!