Tô Vũ hoàn toàn không biết gì cả, vẫn điên cuồng chạy thật nhanh!
Vừa rồi thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên lợi hại, chứng tỏ tai vạ đến nơi!
Chạy!
Tốc độ của hắn rất mau lẹ, chạy xa mấy trăm dặm, sau đó Tô Vũ mới hóa thành hình người, kịch liệt thở dốc, má, vừa rồi làm sao vậy?
Cảm giác nguy hiểm dọa người!
Trái tim bùng nổ như sắp ngừng đập!
Quá kinh khủng!
Kinh khủng đến mức thần văn chữ “Kiếp” của hắn suýt nữa đã vỡ nát!
“Vô địch ư?”
Tim Tô Vũ đập nhanh, chắc chắn ban nãy là vô địch, có phải vừa rồi có vô địch theo dõi hắn hay không?
Còn muốn động thủ với hắn?
Nếu chỉ nhìn thôi thì vấn đề không lớn, hắn từng gặp ba vị vô địch, nếu không có ác ý quá lớn, thần văn chữ “Kiếp” sẽ không phản ứng, nhưng vừa rồi rõ ràng là kẻ kia muốn giết hắn.
Má.
Là ai muốn giết ta?
Vô địch chủng tộc đối địch ư?
Vậy vì sao sau đó không tiếp tục giết hắn?
Đừng nói là vì hắn chạy nhanh, đừng đùa, hắn có thể nhanh hơn vô địch mới là lạ.
Ở trước mặt Nhật Nguyệt thì hắn còn có thể trốn, gặp phải vô địch, hắn ẩn thân, thay đổi thân phận hay che giấu khí tức cũng vô dụng!
Vô địch đều có thể nhìn thấu!
Đương nhiên tiền đề là đối phương tra xét hắn, nếu không tra xét, vậy cũng khó nhìn thấu được, hiển nhiên, vô địch vừa rồi đã nhìn thấy hắn, lại còn thâm nhập dò xét.
“Rốt cuộc là ai?”
Tô Vũ muốn khóc!
Tuy rằng không chết, nhưng hình như hắn đã bị vô địch theo dõi!
Người khác gặp được một vô địch đã khó, có lẽ cả đời không gặp được ai, mà Tô Vũ lại từng gặp không ít, không nói đâu xa, hắn đã gặp ba vị vô địch Nhân tộc.
Vừa đến chiến trường Chư Thiên, Đại Tần Vương đã nhìn thấy hắn.
Trên thực tế, hắn còn gặp được Đại Hạ Vương, Đại Minh Vương, Cục lông lớn, mấy tượng đá...
Tính ra Tô Vũ đã gặp được hơn 10 vị vô địch.
Tô Vũ chờ một lát, thần văn chữ “Kiếp” không nhảy lên nữa!
Hắn thở dài, thôi, chạy cũng không thoát.
Nếu bị theo dõi thì hắn cũng đành chịu.
Có thể là bị thi thể Nhật Nguyệt dụ dỗ tới, dù sao cũng là thi thể Nhật Nguyệt bát trọng, khí tức rất cường đại.
Giờ phút này, thi thể kia đang ở trong nhẫn trữ vật của hắn, khuôn mặt bị tử khí ăn mòn có chút hư thối.
Trên người cũng có một ít lốm đốm đen.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ!
Tô Vũ chưa hoàn thành công đoạn gia công, nhưng không sao, lúc khác làm tiếp cũng được.
Xong rồi kiếm hố phân chôn mấy ngày.
Xác ướp cổ mà, thối tí mới thích hợp.
Cũng không biết ở đây có hố phân hay không, chắc là không, vậy tìm hố bùn lầy cũng được.
Hắn không có chút cảm giác kính sợ nào đối với Nhật Nguyệt Thần tộc!
Thi thể đã gần xong, binh khí thượng cổ, thần văn, quần áo... Đều đã được chuẩn bị kha khá.
Kế tiếp, phải tìm một không gian cổ sắp hỏng!
Sau đó dụ dỗ một vài người đi theo mình cùng thám hiểm, tốt nhất là ngụy trang thành người nào đó.
“Phải đi Cửu Tinh đảo bắt thiên tài thôi!”
“Nghe nói Thiên Đạc đã tới, Tiểu Kim Long cũng ở đó, bắt một trong hai tên này là được!”
“Long giới cách nơi này quá gần... Bắt Thiên Đạc là tốt nhất!”
Kỳ thật bắt Phù Thổ Linh cũng được, nhưng không nghe nói tên kia tới đây, tên kia lại là Thổ tộc, chắc không tới đâu, dù sao nơi đây toàn là biển.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn quyết định trước hết phải đi bắt thiên tài cái đã!
Không bắt được thì hắn khó thoát thân.
Phải bắt sống, không thể giết, giết rồi thì không có thân phận, như vậy rất phiền toái.
Hậu duệ vô địch bị giết cũng sẽ khiến cho vô địch chú ý.
. . .
Ngay khi Tô Vũ đang suy tính mọi chuyện thì ở Cửu Tinh đảo.
Một ngọn núi nhỏ bỗng nhiên co rút lại, trong núi, một vài cường giả thám hiểm kinh hãi, bọn họ còn chưa kịp nói gì thì kim quang lập lòe vô cùng sắc bén đã xuyên thủng thân thể bọn họ!
Ngay sau đó, ngọn núi co lại, hóa thành một Thổ nhân.
Phù Thổ Linh đánh chết không ít người, trời giáng đám mây.
Bỗng nhiên, gã cảnh giác nhìn khắp nơi, cảm thấy hơi bất an, có kẻ nào muốn gây phiền toái cho ta sao?
Trên khuôn mặt bằng đất có đủ ngũ quan của Phù Thổ Linh lộ vẻ nghi hoặc.
Gã bị ai theo dõi à?
Gã cảm giác được nguy cơ!
Thôi, phải nhanh đổi địa điểm!
Mọi người đều biết ta là Thổ Linh tộc, muốn đối phó với ta thì cũng là tìm kiếm trên mặt đất, nhưng ta vào trong nước chơi, không ở trên mặt đất, chắc các ngươi không ngờ được một Thổ Linh như ta sẽ vào trong nước chơi đúng không?
Còn về suy đoán của Ma Đa Na lúc trước, tùy gã đoán đi, dù sao ta cũng sẽ không thừa nhận!
“Ta là Thổ nhân, vào nước chắc không gặp phải kẻ muốn đối phó ta đâu nhỉ?”
Tự an ủi chính mình, Phù Thổ Linh nhanh chóng bay về phía hải vực, không có ý định đợi ở trên bờ, gần đây vào thủy vực cũng có chỗ lợi, nếu để ta nhặt được một cây ngũ hành quả thì thật tốt!
Ta muốn lột xác nguyên khí!
Long Huyết cổ thụ bị phát hiện quá sớm, gia hỏa nhặt được mà còn muốn bán, nếu là ta. . . Ta chắc chắn không bán, nó rất có giá trị mà!
Không thì. . . trả nhiều tiền một chút ta mới bán.
Cái giá kia quá rẻ!
Cường giả tiểu tộc thật đáng thương, nếu là ta, không ai dám bức bách ta như vậy, Ngũ Hành tộc là cường tộc, trong tộc có vô địch, còn không phải chỉ có một hai vị, ngũ hành hợp nhất sẽ có đến mười mấy vị!
Đương nhiên hiện tại còn chưa thể hợp nhất ngũ hành.
Dù thế Phù Thổ Linh cũng rất kiêu ngạo.
Nhìn xem, lần trước ta bị nhốt vào cổ thành liền có lão tổ vô địch đến nghĩ cách cứu viện, không phải hậu duệ vô địch nào cũng có đãi ngộ như thế, ví dụ như Thiên Đạc, gã là cường giả Thủy Ma tộc, vậy mà vô địch không tới cứu viện, chỉ hưởng ké phúc lợi của Ma Đa Na mà thôi.
Có sự tình lần trước làm ví dụ, các cường giả đại tộc cũng không dám quá mức bức bách gã.
Đương nhiên, nếu gã bị thiên tài cùng giai giết chết thì không có biện pháp, thiên tài bị thiên tài giết chết thì không phải là thiên tài, Ngũ Hành tộc cũng sẽ không hao phí nhiều tài nguyên và tinh lực cho gã.
Cùng giai còn đánh không lại, vậy còn có thể đánh ai?
Trông cậy gã chấn hưng Ngũ Hành tộc ư? Kiếp sau đi!
Phù Thổ Linh không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy đến bờ biển, ngay sau đó gã hóa thành thủy nhân vào nước, biến mất trong nháy mắt!
Ta chạy đây!
Trên bờ quá nguy hiểm!
Không cẩn thận lỡ đâu gặp phải kẻ địch cũ, tên kia ở trên bờ rất mạnh, nhưng gã vào nước rồi thì tên kia đừng hòng đánh chết được gã!