Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1482 - Chương 1482: Đáng Đời!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1482: Đáng Đời!
 

Trong lòng Tô Vũ thấy hơi uể oải.

Tại Nhân cảnh, hắn thường nghe người ta nói hết sức kích động, tỉ như Đại Hạ phủ giết Thần Ma tè ra quần, tỉ như Đại Tần phủ chuyên sát lục tiểu tiên nữ. . . Tỉ như đại quân của các đại phủ thừa sức trấn áp vạn tộc!

Khi đó Tô Vũ đều tin hết, bất quá ra ngoài rồi mới phát hiện Nhân tộc không có trâu bò như hắn đã từng nghĩ.

Mấy đại tộc như Thần Ma Tiên chẳng qua là không muốn cùng Nhân tộc vạch mặt ở thời điểm hiện tại mà thôi, miễn cho tổn thất quá lớn, trên thực tế, từ trong cốt tủy bọn họ vẫn vẫn cảm thấy mình cao hơn Nhân tộc một bậc.

Thần Ma Tiên chỉ là đang chờ cơ hội nên mới không vội phát động chiến tranh.

Mà Nhân tộc cũng đang hòa hoãn chiến tranh lại là vì cầu một đường sinh tồn.

Không nói đâu xa, sự khác biệt chênh lệch thể hiện rõ tới nỗi cả Tô Vũ cũng tự cảm thụ được.

Chẳng hạn như khi các cường tộc muốn đuổi giết hắn, Nhân tộc khó mà ra mặt.

Đổi ngược lại Nhân tộc đuổi giết Ma Đa Na thử xem, Ma tộc tuyệt đối sẽ bùng nổ!

Đây chính là sự bá đạo của Ma tộc.

Thần Tiên hai tộc cũng không kém bao nhiêu.

Thậm chí Long tộc cũng có mặt mũi hơn nhiều so với Nhân tộc tại chư thiên, bởi vì Long tộc có tính bao che khuyết điểm, duy chỉ có Nhân tộc là không bao che khuyết điểm nổi.

Giờ khắc này Tô Vũ cảm thấy vô cùng uể oải, vô cùng mất mát.

Chính tai nghe được cường giả Nhân tộc đại biểu cho Chiến Thần điện lên tiếng nhưng vẫn bị cường tộc phản bác, đã vậy đối phương còn không dám ra sức tranh đoạt khiến Tô Vũ thấy hơi thất vọng.

Dĩ nhiên hắn biết, Nhân tộc cũng có chỗ khó, thực lực không bằng bọn họ thì biết làm sao hơn.

Thực lực không bằng, đã vậy nội bộ còn tranh chấp phân tán. . . Đáng đời bị người khi dễ!

Trong lòng Tô Vũ thầm mắng!

Đáng đời!

Không chỉ như thế, Nhân tộc còn có vô địch nội gián, đáng đời mất mặt trước vạn tộc!

. . .

Ngay lúc Tô Vũ đang nghĩ những thứ này.

Bên trong một tòa tiểu lâu cao cao ở gần đấy.

Chu Quảng Thâm uống trà, cười hỏi: "Người vừa đại diện cho Chiến Thần điện ban nãy là ai nhỉ?"

Ám Ảnh đáp: "Chiến Thần điện Kim Thế Lập!"

"Đại Kim phủ à?"

"Vâng!"

Chu Quảng Thâm cảm khái: "Tính tình tên này cũng đủ mềm, may mà không phải Hạ Long Võ hay Tần Trấn đến, bằng không thì nơi đây đã xảy ra một trận chiến long trời lở đất rồi."

Tướng chủ Thiên Đạo quân xen vào: “Là do hắn không có thực lực như hai vị kia mà thôi, vả lại gần nhất thái độ của Cầu Tác cảnh không rõ ràng, lần này bọn họ cũng không phái người tới. . ."

Chu Quảng Thâm chợt cắt lời: "Ta là một trong cửu đại gia của Cầu Tác cảnh, làm sao lại nói là không có phái người tới?"

". . ."

Mấy người đờ đẫn nhìn hắn.

Chu Quảng Thâm cười cười, không thèm quản bọn họ, giờ phút này, chờ thanh âm bên dưới đều yên tĩnh, hắn mới mở miệng: "Văn Minh sư Nhân tộc sẽ lấy 200 danh ngạch, đây là phần của Cầu Tác cảnh. Đừng cự tuyệt, cũng không cần nói với ta, ta không giải quyết được đâu. Đây là ý tứ của mấy người Đại Chu vương, các ngươi không muốn thì đi tìm Đại Chu vương lý luận đi!"

Vứt xuống lời này xong, hắn liền mặc kệ các tộc khác.

Không liên quan gì tới ta!

Ám Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ, Cầu Tác cảnh bảo ngài tới tranh thủ danh ngạch thật à? Vì sao không phái những người khác. . ."

"Tùy tiện nói một chút thôi mà."

Chu Quảng Thâm lơ đễnh đáp: "Lời này coi như truyền đến tai Đại Chu vương thì ông ta có thể làm gì? Cầu Tác cảnh không muốn danh ngạch, ngươi cho rằng Chiến Thần điện sẽ đồng ý? Ta nói muốn 200 suất, chẳng lẽ Đại Chu vương còn phản bác?"

"Huống chi có thể cầm về nhiều như vậy hay không cũng khó nói, tùy tiện nói một chút đi, sợ cái gì."

Hắn lại nhấp một ngụm trà, thái độ bàng quan.

Ta tùy tiện nói mấy câu, dù sao thua người cũng không được thua trận.

Về phần mấy người Đại Chu vương biết thì càng tốt, chính mình là một trong cửu đại gia, mặt khác Cầu Tác cảnh không phái ai tới, ta đã tự nguyện tới đây, hơn nữa còn tỏ thái độ muốn lấy 200 danh ngạch, ai còn dám nói gì, đúng không?

Phản đối thì không sợ bị Văn Minh sư toàn Nhân cảnh phỉ nhổ sao?

. . .

Ngay khi Tô Vũ nghe thấy thanh âm này thì không khỏi có điểm ngoài ý muốn!

Tô Vũ thở hắt ra, trong lòng dễ chịu hơn không ít, còn tốt, người Đại Minh phủ đến rồi, là đại nhi tử của Chu Phủ chủ.

Chu Quảng Thâm đại biểu cho Cầu Tác cảnh, muốn 200 cái danh ngạch.

Tuy nói cộng lại còn không bằng những nhà khác, nhưng dù sao có 600 cái cũng không tồi.

Bất quá đây cũng mới chỉ là nói, khi nào cầm được vào tay hẵng hay, aiiz, biết sao được, lực lượng không đủ thì đành chịu.

Mấy sinh linh tiểu tộc bên cạnh Tô Vũ cũng len lén nghị luận về chuyện này.

"Haiz, tiểu tộc quá khó khăn, xem ra chỉ có thể tranh thủ tìm đường nhờ vả đại tộc, hoặc là tranh suất đi vào lối đặc thù còn lại."

"Năm nay còn sớm vầy mà đã phân chia rồi, một tia hi vọng cũng không cho a!"

"Mọi lần không phải đều như vậy sao? Không có việc gì, đến lúc đó các tộc sẽ còn bức bách Nhân tộc nhường ra một ít danh ngạch, Nhân tộc không lấy được hết 600 suất đâu, cầm tới 300 - 400 cái cũng không tệ rồi!"

"Đừng quên còn có Long tộc và Cổ tộc, bách cường chủng tộc vẫn còn đây. . . Khó lắm!"

". . ."

Các sinh linh đều đang sôi nổi bàn tán.

Đúng lúc này, Tô Vũ lại nghe được có người bảo: "Nghe nói mang theo cổ thành lệnh thì sẽ có cơ hội được đi vào lối đặc thù, không biết các cổ thành có bán hay không, giá cả như thế nào."

"Có thì có, nhưng giá quá mắc, với lại tới bây giờ mới mua thì cổ lệnh khó cầu!"

". . ."

Cổ thành lệnh?

Tô Vũ ngạc nhiên, ta có đây.

Chẳng những có mà còn có rất nhiều.

Đương nhiên thứ hắn sở hữu cũng không quá tốt, cái cao cấp nhất mới là vòng số 16. Phải rồi, nếu hắn không lầm thì có lẽ Liễu lão sư đang giữ mấy cái tốt hơn, khi đó ông giết hàng loạt Nhật Nguyệt Tử Linh rồi mới chạy.

Người giữ cổ thành lệnh có thể tiến vào lối đi đặc thù sao?

Chẳng lẽ đây chính là tác dụng của cổ thành lệnh?

"Chu Quảng Thâm tới rồi. . ."

Tô Vũ không để ý tới việc này nữa, mà là nghĩ đến vị kia.

Không phải Chu Quảng Thâm đang canh giữ tại Cầu Tác cảnh sao?

Y đến đây làm gì, là vì Tinh Vũ phủ đệ, sẵn tiện tiện đường cứu mình?

Vô dụng!

Nhân tộc không có nhiều vô địch ra mặt để chấn nhiếp bốn phương, chỉ dựa vào Đại Minh phủ thì cứu kiểu gì?

Chẳng lẽ muốn Đại Minh Vương xuất thủ?

Cũng không được!

Chỉ một vị vô địch thì vẫn không đủ.

Trong lòng Tô Vũ thở dài, hắn sẽ nhớ kỹ nhân tình của Đại Minh phủ, nhưng hắn không hy vọng rằng Chu Quảng Thâm thật sự tới đây là vì mình, nếu đúng vậy thì hắn mong y mau rời đi!

Không cần thiết kéo Đại Minh phủ liên lụy vào!

Thật muốn cầu người thì lần trước Tô Vũ đã theo Ám Ảnh quay về. Hắn không đi theo bọn họ chính là vì không muốn liên lụy đến người khác.

Tô Vũ là kẻ sống rất lí trí và thực tế, thế nhưng sâu trong đáy lòng hắn vẫn luôn ôm một thứ tình cảm nghĩa khí.

Ngươi tốt với ta, ta tốt với ngươi!

Ngươi đối với ta không tốt, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời.

"Không nên chậm trễ kế hoạch của mình."

Tô Vũ không quản chuyện ở đây nữa, hắn muốn nhanh chóng đi mua hai phần bảng danh sách, sau đó tìm cơ hội “bắt cóc” Thiên Đạc!

Về phần Nhân tộc yếu thế hay không yếu thế, mối nguy lớn hay không lớn, tranh chấp nội bộ hay không thì liên quan cái rắm tới hắn.

Cho đến nay, ngoại trừ Đại Minh phủ thì chưa từng có ai khác ra mặt vì mình.

À không, Đại Hạ phủ cũng có một vị, là Trịnh phủ trưởng tới.

Đại Minh, Đại Hạ. . . Đại Tần phủ bên này, trước mắt không biết có ý tứ gì.

Về phần vô địch của các đại phủ khác thì Tô Vũ không cảm nhận được bất luận ưu ái gì, lại càng không hề có ý tứ sẽ bảo hộ mình.

Mà chính hắn cũng không cần!

"Sau này ta có năng lực, hôm nay ai giúp ta, ta sẽ hoàn lại gấp mười lần, còn những người khác thì có quan hệ gì với ta!"

Tô Vũ mặc kệ mọi chuyện, coi như Nhân tộc thật sự loạn lạc, cùng lắm thì hắn tìm một tiểu giới, mang theo cha và mấy người lão sư, sư tổ chạy trốn tới đó là được. Vạn giới lớn như vậy, còn sợ không có chỗ dung thân hay sao?

Bình Luận (0)
Comment