Giờ khắc này, ngay cả Nhân tộc cũng không nhịn được.
Chu Quảng Thâm ra lệnh: "Mau đi điều tra, lần theo dấu vết Thiên Đạc bọn hắn!"
"Phải cướp lại, thi thể này dù cho không phải vô địch thì cũng tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp. . ."
Không chỉ riêng Chu Quảng Thâm động tâm, mà toàn bộ Cửu Tinh đảo hay Thiên Hà đảo lân cận, cường giả từ các vùng biển tứ phía đều dồn dập tụ tập về đây.
Có lẽ cướp được thi thể liền sẽ có hi vọng chứng đạo!
Vô địch thượng cổ a!
Dù cho không được thì một cỗ thi thể, một thanh Thiên binh cũng đáng được những thiên tài này đi liều mệnh!
. . .
Cùng một thời gian ấy.
Tô Vũ lấy ra điểm bảng của Thiên Đạc, phía trên đang chấn động kịch liệt.
"Thiên Đạc, Liệp Thiên các nguyện ý mua với giá 100 giọt Huyền Hoàng dịch. . . Không, 300 giọt!"
Tô Vũ trực tiếp vứt điểm bảng đi!
Hắn cười lạnh một tiếng, 300 giọt, ta đệch, thật là có tiền, số lượng này có thể so với 900 sợi thiên địa huyền quang rồi đấy!
Đương nhiên, cẩn thận bị bọn hắn tra ra là giả, không thể giao dịch với đối phương!
Liệp Thiên các quá thần bí!
Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, trước tiên hắn sẽ không quay về, chờ tin tức ấp ủ một hai ngày rồi hiện thân cũng chưa muộn.
. . .
Vùng biển.
Chuyện cho tới bây giờ vẫn còn một kẽ hở khổng lồ.
Phù Thổ Linh!
Không thể bắt được Phù Thổ Linh là điểm tiếc nuối lớn nhất của Tô Vũ, mà điều này cũng làm cho kế hoạch của hắn lưu lại một lỗ thủng quá lớn.
Hơi không cẩn thận chút thôi, Phù Thổ Linh xuất hiện hoặc là vạch trần hắn, Tô Vũ liền lâm vào nguy cơ khủng khiếp.
Vừa ẩn giấu hành tung của mình, Tô Vũ vừa đang tự hỏi, làm như thế nào để giải quyết lỗ hổng và phiền toái lớn này?
Không giải quyết gã triệt để thì Tô Vũ căn bản không có can đảm đi hoàn thành lần giao dịch này.
Đương nhiên, hắn giả mạo Phù Thổ Linh cùng Thiên Đạc đại chiến một trận, Phù Thổ Linh không thể lấy được chỗ tốt, có lẽ sẽ cố ý hãm hại hắn. . . Điểm này mọi người chưa hẳn tin, thế nhưng, một khi lộ ra Thiên Đạc có thể là Tô Vũ, dù cho không tin thì cũng phải tra một chút mới yên tâm.
"Phù Thổ Linh!"
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, phiền toái a!
Mắt thấy sắp sửa có thu hoạch khổng lồ, thế nhưng hiện tại Tô Vũ không dám bén mảng tới Cửu Tinh thành.
"Thật là phiền toái!"
Tô Vũ lắc đầu, trước khi kế hoạch bắt đầu hắn liền biết Phù Thổ Linh là chỗ sơ hở, nhưng hắn cũng không có cách, bởi vì Tô Vũ tìm không thấy Phù Thổ Linh, hiện tại tên kia cũng đã mất tích!
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Tô Vũ nhất động, vội muốn tránh đi.
Phía sau, tiếng vang như sấm rền truyền đến!
"Thiên Đạc, Phù Thổ Linh đi đâu rồi?"
Sau lưng, một đạo thân ảnh tiêu xạ tới, tiếng ầm ầm không ngừng!
Thạch Tôn!
Tốc độ của Thạch Tôn cũng không chậm, kỳ thật y vẫn một mực truy tung, giờ phút này y chỉ thấy được Thiên Đạc lại không thấy Phù Thổ Linh nên cả giận chất vấn: "Nó ở đâu? Đáng chết, chạy thật là nhanh! Hai ngày trước còn dám giỡn mặt ta một lần, ta cứ tưởng rằng nó trốn ở Tinh Hồng cổ thành, không nghĩ tới lại đang ở trên biển, hiện tại lại chạy nữa rồi!"
". . ."
Tô Vũ vốn định chạy trước, giờ phút này, ánh mắt hắn khẽ động, thản nhiên hỏi: "Thạch Tôn, ngươi cũng giao thủ với Phù Thổ Linh sao?"
Thanh âm như sấm rền của Thạch Tôn vang lên: "Cái đồ vô sỉ kia độn thuật quá nhanh, ta rõ ràng đẩy nó vào cổ thành, không nghĩ tới nó lại chạy rồi, chẳng biết nó lén lút chui ra khỏi cổ thành từ khi nào."
Y cũng mê mang vô cùng, cửa vào cổ thành đều là cố định, chẳng lẽ Phù Thổ Linh có thể độn thuật ra ngoài mà mình lại không phát hiện?
Hừm, rất có khả năng này!
Dứt lời, y giận dữ mắng: "Đồ vô sỉ kia lần này cuối cùng đã triển lộ ra dã tâm, hợp nhất ngũ hành! Khó trách trước đó nó cứ lăm le muốn đoạt thạch nhân chi tâm của ta, chỉ sợ cũng là vì hoàn thiện ngũ hành chi tâm của mình!"
Khá lắm!
Rốt cuộc Tô Vũ đã hiểu vì sao Thạch Tôn cùng Phù Thổ Linh lại dây dưa không ngớt.
Dã tâm của Phù Thổ Linh đúng là rất lớn!
Có thể là vì ngũ hành chi tâm không hoàn thiện nên mới muốn chiếm lấy thạch nhân chi tâm của Thạch Tôn. Suy xét kĩ thì Thạch nhân xem như một thành viên của Thổ Linh tộc, là Thổ Linh tộc biến dị, dĩ nhiên, cụ thể có phải hay không thì Tô Vũ không rõ ràng.
Thạch nhân nhất tộc rất mạnh, không tính là Cổ tộc thế nhưng cũng nằm trong chủng tộc Bách Cường, trong tộc cũng có vô địch tồn tại.
Tô Vũ trong nháy mắt bắt được mấy tin tức lớn!
Thứ nhất, Phù Thổ Linh trước đó đã đụng độ Thạch Tôn.
Thứ hai, Phù Thổ Linh có khả năng đang ở tòa thành cổ duy nhất trên Cửu Tinh đảo.
Thứ ba, Thạch Tôn dường như chỉ muốn tìm Phù Thổ Linh, không hứng thú cùng Thiên Đạc đại chiến một trận, có lẽ kể cả thi thể vô địch đều không để ý, hoặc là nói, y cảm thấy không nắm chắc đánh lại Thiên Đạc.
Phù Thổ Linh đang ở trong cổ thành!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tên kia chính xác là rất khó dây dưa, Thạch Tôn, ngươi chưa hẳn có thể đấu qua được gã!"
Thạch Tôn rầu rĩ đáp: "Nó đã bị ta khắc chế, sao ta lại sợ nó? Nó là Thổ Linh tộc, mạnh nhất là về độn thổ. Thổ phòng, thổ công đều vô hiệu đối với ta, dù cho nó hợp nhất ngũ hành thì cũng là lấy Thổ Linh làm chủ, ta cần gì phải sợ?"
Y mới không sợ Phù Thổ Linh!
Y cùng Phù Thổ Linh cũng không phải cá chết lưới rách, Phù Thổ Linh tuy mạnh nhưng vẫn không làm gì được y, ngược lại còn bị y đánh cho chạy khắp nơi, cái này chính là chủng tộc khắc chế.
Dù cho thật sự hợp nhất ngũ hành thì Thạch Tôn cũng không sợ!
Thoáng dò xét bốn phía, Thạch Tôn lãnh đạm nói: "Thiên Đạc, gặp nó thì nhớ báo cho ta, ta sẽ tới tìm nó! Nó trốn không thoát đâu!"
Dứt lời y liền muốn rời đi.
Mà Tô Vũ thì vội hỏi: "Thạch Tôn, vừa rồi ta và gã đại chiến, ngươi ở phụ cận à?"
"Làm sao vậy?" Thạch Tôn cả giận mắng: "Đều là tại đồ phế vật nhà ngươi, vì một cái di tích cổ nát bấy mà để nó chạy mất, dây dưa thêm một thoáng, ta đến thì sẽ giết nó! Giết Phù Thổ Linh không quan trọng hơn một di tích cổ sao? Ngu xuẩn!"
Dứt lời, Thạch Tôn phá không rời đi.
Lão tử thấy được thi thể thượng cổ, thế nhưng Thạch gia gia không quan tâm, ta đây chỉ muốn giết Phù Thổ Linh!
So với giết Phù Thổ Linh thì mặt khác đều là chuyện nhỏ.
Tô Vũ cạn lời!
Ta cho là ngươi không thấy, kết quả ngươi thấy được, thế mà còn chạy nhanh như vậy, chuyên tâm đuổi theo giết Phù Thổ Linh. . . Đây mới đúng là chân ái a!
Chạy cũng tốt!
Tô Vũ cũng không muốn thêm chuyện, trong lòng hắn khẽ động, ta và cổ thành thật đúng là không dứt nổi quan hệ.
Phù Thổ Linh rất có thể đang ở trong cổ thành.
Ta sẽ đi cổ thành tìm gã.
Tốt nhất là giải quyết luôn tên này!
Dù cho giải quyết không xong thì cũng phải khiến gã kẹt lại trong cổ thành, hoặc là dứt khoát không cho gã cơ hội ra ngoài, tên kia hẳn là không mang theo điểm bảng, từ đó, gã sẽ rất khó liên hệ với bên ngoài.
Chỉ cần khiến Phù Thổ Linh kẹt ở cổ ốc, tên kia sẽ không có cách nào truyền tin tức ra, chờ chính mình xong việc thì tùy gã muốn đi đâu thì đi.
Đúng lúc này, nhẫn chứa đồ của Thiên Đạc trong tay hắn chợt rung lên, có một viên truyền âm phù chấn động một cái.
Tô Vũ lấy truyền âm phù ra, khẽ nhíu mày.
Thứ này. . . Có hơi phiền toái.
Truyền âm phù muốn mở ra thì cần có tần suất, không có tần suất thì ngươi chỉ có thể mở ra, chứ không thể gửi tin tức đi, bởi vì chính ngươi không biết tần suất truyền âm của chính mình.
Còn may, mình bây giờ không trả lời bất cứ ai cũng được.
Tô Vũ mở ra nhìn thoáng qua, truyền âm phù của Ma tộc cũng là đồ vật cấp cao.
Tin tức đều được giữ lại, có thể lật xem ghi chép cũ.
Hắn đọc hết một loạt tin tức vừa gửi tới, có hiện tên, đến từ một vị cường giả tên là Đạc Ốc.