Lúc bấy giờ, khí tức vô địch lay động đất trời.
Bên ngoài, chín vị Nhật Nguyệt cửu giới dồn dập biến sắc, có Nhật Nguyệt cuồng hống gầm thét: "Rút lui, mau rút về bản giới!"
"Toàn bộ sinh linh trên Cửu Tinh đảo nhanh chóng rời đi, nhanh lên!"
Mặt đất bắt đầu rạn nứt!
Thương khung bị từng đạo uy áp đè ép tới phá toái!
Thời gian hỗn loạn!
Nhiều lắm, vả lại tử khí bắt đầu lan tràn, trực tiếp lan tràn ra toàn bộ cổ thành, thậm chí lan ra tới Cửu Tinh đảo.
Đại Hạ vương vẫn lạnh lùng hạ một đao rồi lại một đao!
Tô Vũ chết rồi, hoặc là triệt để phế đi.
Nhân tộc đã đánh mất một vị tuyệt thế thiên kiêu.
Ông không biết mình lựa chọn có đúng hay không, ông cũng không biết mình nên suy nghĩ như thế nào. Bây giờ mọi sự đã rồi, ông cũng không buồn nhiều lời nữa, Tô Vũ đã phế, vậy thì mấy người các ngươi chôn cùng hắn đi!
Oanh!
Thần vương tóc trắng nhất kích đánh về phía ông, lớn tiếng quát: "Ngăn ông ta lại!"
Bằng không, phiền phức lớn rồi.
Đại Hạ vương lạnh lùng nhìn y, "Thần tộc muốn khai chiến với Nhân tộc? Hiện tại không phải là vì Tô Vũ. Ta chỉ đang công kích cổ thành, nhưng ngươi lại công kích ta, công kích Nhân tộc Vĩnh Hằng, công kích lãnh tụ của Chiến Thần điện, đây là chính thức tuyên chiến đúng không?"
Giết Tô Vũ tuy là chuyện lớn, nhưng thiên tài nói tới nói lui thì cũng chỉ là thiên tài, mà không phải vô địch.
Nhưng Đại Hạ vương là cường giả hàng đầu của Nhân tộc.
Công kích ông thì đại biểu Thần vương đã tuyên chiến với cả Nhân tộc.
Vô địch Nhân tộc không vừa lòng cũng tốt, hài lòng cũng được, giờ phút này đều phải ra mặt mà chiến. Bằng không lần sau vô địch bị vây giết thì sẽ không có ai ra tay cứu viện.
Giết Tô Vũ không liên quan đến ích lợi của bọn hắn, nhưng giết Đại Hạ vương. . . Thế thì nhất định phải mãnh liệt phản kích!
Thần vương tóc trắng biến sắc, mà Đại Hạ vương vẫn cắn chặt không buông: "Ta chưa từng công sát ngươi, nhưng ngươi lại dám ra tay với ta. . . Chính là ngươi ép Nhân tộc không thể không đại chiến với Thần tộc."
"Đại Hạ vương. . . Ngươi. . ."
"Câm miệng!"
Đại Hạ vương lạnh lùng nói: "Ta công phá cổ thành, đó cũng là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi, cổ thành là địa bàn của Thần tộc sao?"
". . ."
Không phản bác được.
Ánh đao của Đại Hạ vương lại tái hiện!
Cùng lúc đó, nội thành lại có thêm một tôn Tử Linh quân chủ ra mặt, có Tử Linh trực tiếp càn rỡ cười ha hả nói: "Ha ha ha, giết! Giết hết những kẻ xâm lấn này cho ta! Thoải mái! Đại Hạ vương. . . Nhân tộc Đại Hạ vương. . . Ha ha ha, đa tạ!"
Cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện!
Giờ khắc này, nội thành đại loạn, tiếng than rống vang vọng đất trời.
Chấn động kịch liệt, xé rách toàn bộ thương khung, thời gian cực nhanh, giờ khắc này, trong cổ thành, hơn mười vị vô địch trong nháy mắt bạo phát đại chiến, phá vỡ hết thảy, toàn bộ cổ thành giống như đã tiến nhập vào một không gian khác.
Hàng loạt cổ ốc bị phá toái rồi lại khôi phục rồi lại phá toái.
Mà những sinh linh trốn ở trong cổ ốc, nếu vận khí kém thì sẽ trực tiếp bị hủy diệt, mặc kệ là cư dân hay kẻ ngoại lai tới cổ thành, kết quả đều giống nhau.
Càng là gian phòng nằm ở vòng ngoài thì lại càng dễ bị đánh vỡ.
Nhất thời thảm kịch nhân gian bùng cháy trước mắt mọi người.
Tất cả sinh linh trong cổ thành đều hoảng loạn, kinh hoàng, không biết phải làm gì.
Làm sao lại nghiêm trọng đến độ vô địch nhập thành?
Còn không phải một hai vị, mà là rất nhiều!
"Phù Thổ Linh!"
Lúc bấy giờ, vô địch Thổ Linh của Ngũ Hành tộc gầm lên. Thanh âm chấn động bốn phương, càn quét hết thảy cổ ốc, thanh âm phảng phất theo hư không vô tận truyền ra.
Rất nhanh, một tôn vô địch Tử Linh đánh tới, hai bên liền bùng nổ đại chiến, vô số cổ ốc vòng trong mà trước đó Nhật Nguyệt còn không đánh vỡ được, giờ phút này lập tức nát bét.
Trong phòng, phàm là có người thì đều tử vong ngay tức thì.
Cảnh tượng như vậy không chỉ ở một chỗ.
Bởi vì đại quân Tử Linh đã nhanh chóng lấp đầy khắp toàn bộ cổ thành.
Oanh!
Một vầng bán nguyệt rơi vỡ, có cường giả Nhật Nguyệt bị giết!
. . .
Đại Minh vương giờ phút này cường hãn khôn cùng, vừa oanh sát một đầu Nhật Nguyệt Tử Linh vừa tranh thủ tìm người.
Hồi lâu sau, cuối cùng ông cũng tìm được đám người Tần Hạo, vội quát: "Mau theo ta rời khỏi cổ thành, nhanh lên!"
Hạ Vô Thần đúng là lão già chết tiệt, ra tay độc ác không chừa đường lui, là do trong đây không có người nhà của ngươi chứ gì.
Nhưng Chu Quảng Thâm là cháu trai của ông, ông không thể bỏ mặc hắn được.
Ầm ầm, dư ba giao chiến chấn động dữ dội.
Ngoại trừ cổ ốc thuộc ba vòng trong cùng vẫn còn tương đối an toàn, thì những cổ ốc khác đều dồn dập phá toái, mà giờ khắc này, càng lúc càng nhiều Tử Linh hiển hiện.
Trước mặt Đại Minh vương cũng xuất hiện thêm một tôn vô địch Tử Linh.
Đối phương chính là Tinh Nguyệt.
Tinh Nguyệt nhìn về phía Đại Minh vương, lạnh lùng nói: "Trước mặt chúng ta mà muốn mang người đi? Nằm mơ!"
Tử khí lan tràn!
Sau một khắc, một quyền lay trời!
Không còn đơn thuần là tử khí ăn mòn, một quyền này chấn động thiên địa, cổ thành phá toái, trong nháy mắt đã khôi phục, lần nữa phá toái, lần nữa khôi phục. . . Vô cùng vô tận nắm đấm mang theo tử khí đánh về phía Đại Minh vương.
Đại Minh vương thầm than một tiếng, từng mai thần văn hiển hiện, cấp tốc tạo thành một cái vòng tròn bao phủ lấy hai tôn vô địch Tử Linh ở phía đối diện.
Mà cách đó không xa.
Oanh!
Lại một vầng bán nguyệt rơi vỡ!
Lúc bấy giờ, cường giả Thần tộc, Ma tộc, Long tộc. . . đều thấy tuyệt vọng. Không phải nói phủ thành chủ có khả năng che chở bảo vệ bọn họ sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vô địch không giết vào đây.
Hiện tại thì hay rồi, vô địch xông vào nội thành, còn không phải chỉ có một vị.
Phủ thành chủ bên kia, Hắc Ám Ma Long cũng choáng váng.
Vì sao vô địch lại giết vào rồi?
Giờ phút này, Tử Linh chuẩn vô địch cũng xuất hiện, tới tầm này thì bọn chúng cũng có một ít linh trí, có Tử Linh chuẩn vô địch nhìn về phía Hắc Ám Ma Long, phát ra thanh âm máy móc: "Lớn mật, dám vô cớ bảo hộ sinh linh, nên giết!"
Dứt lời, trực tiếp có Tử Linh xông vào phủ thành chủ!
Nếu là lúc bình thường, thì dù là Tử Linh Nhật Nguyệt thất bát trọng cũng không bao giờ có ý công phá phủ thành chủ.
Nhưng hiện tại mấy đầu Tử Linh Nhật Nguyệt đỉnh phong lại dồn dập tiến vào chỗ Hắc Ám Ma Long.
Ở hậu điện, tượng đá thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến hết thảy.
Nó không trợ giúp Tô Vũ, cũng sẽ không ra tay cứu viện những kẻ khác.
Nhưng Hắc Ám Ma Long đã phạm sai lầm. Vì lấy lòng vạn tộc mà ông ta đã quyết định bảo hộ hàng loạt sinh linh, dẫn đến nơi này tụ tập quá nhiều cường giả, dẫn xuất càng nhiều Tử Linh cường đại.
Nếu ban đầu Hắc Ám Ma Long giữ vững quy tắc của cổ thành là đứng ở phe trung lập, không tham dự vào vạn tộc chi tranh thì có lẽ sẽ không phát sinh sự tình công thành.
Hiện giờ ra nông nỗi này thì chính ông ta cần phải tiếp nhận hết thảy sự trừng phạt từ Tử Linh.