Tô Vũ lúng túng đáp: "Gần nhất ta cần dùng tinh huyết để uẩn dưỡng thần văn, cho nên tiêu hao điểm công huân tương đối nhanh."
"Thần văn. . ." Hạ Binh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, y không khỏi thở dài, cảm khái nói: "Đúng vậy, Văn Minh sư các ngươi cần phải uẩn dưỡng thần văn thì mới được! Đến học phủ, các ngươi tốn hao càng lớn, đã vậy còn phải chi trả điểm để học tập, để mượn đọc những cái công pháp nguyên bản kia. Hoàn cảnh trong nhà ngươi bây giờ… Chỉ sợ khó mà gánh vác."
"Ở Đại Hạ phủ, Long Võ vệ cùng phủ quân, bao gồm cả Tập Phong đường, đều có một trụ sở chuyên dùng để đối ngoại, nơi đó ngoại trừ công việc tiếp khách thì còn dùng để thông báo một vài nhiệm vụ hàng ngày, nếu như ngươi cần kiếm thêm điểm công huân thì có thể đi tới đó xem một chút, coi thử có thể nhận được nhiệm vụ nào không. Đương nhiên trong học phủ của các ngươi đôi khi cũng có phân bố nhiệm vụ để học viên kiếm điểm."
Hạ Binh bỗng nghĩ tới một chuyện, lại nhanh chóng dặn dò: "Nhưng nếu có nhiệm vụ nào liên quan tới Chư Thiên chiến trường thì tuyệt đối đừng tiếp nhận, quá nguy hiểm, dù sao các ngươi cũng mới chỉ là học viên."
"Ta đã biết, đa tạ đại nhân chỉ điểm."
Tô Vũ lần nữa nói lời cảm tạ, Hạ Binh tương đối dễ nói chuyện, không giống với vẻ ngoài hết sức lạnh lùng của y.
Hắn cũng không định hỏi vì sao y lại chỉ điểm cho mình những việc này, Tô Vũ cảm thấy có thể nguyên nhân là vì chính mình có thiên phú tốt, vả lại cùng là người Nam Nguyên, cho nên ngài ấy muốn hỗ trợ được phần nào cho đồng hương thì hỗ trợ mà thôi.
Hạ Binh lại nghĩ tới một chuyện, ngập ngừng chốc lát rồi dứt khoát nói thẳng: "Phụ thân ngươi bên kia. . . Gần đây mặc dù Chư Thiên chiến trường tương đối ổn định, nhưng vẫn có một vài trận chiến quy mô nhỏ một mực tại kéo dài, phụ thân ngươi thống lĩnh Bách Nhân đoàn chấp hành nhiệm vụ, cách đây không lâu đã bị thương nhẹ, bất quá không có gì đáng ngại."
"Đại Hạ phủ bên kia truyền tin tức tới Nam Nguyên, thì nơi này sẽ có binh sĩ chuyên phụ trách mảng thông tin ở Nam Nguyên thành thông báo xử lý, phụ thân ngươi lo lắng ngươi sắp nhập học, muốn thông qua hệ thống quân đội để chuyển một ít điểm công huân về cho ngươi, miễn cho ngươi tới Văn Minh học phủ rồi lại không đủ tiền để tiêu xài. . ."
Tô Vũ nghe y nói vậy, sắc mặt lập tức biến hóa, vội vàng hỏi: "Cha ta thụ thương rồi?"
"Không có gì đáng ngại, bị thương nhẹ thôi, trên chiến trường có ai mà chưa từng va chạm." Hạ Binh giải thích, trấn an hắn: "Không cần lo lắng, thật ra có muốn lo lắng thì cũng vô dụng, gần đây không có đại chiến, chẳng qua chỉ là tàn dư của các tiểu tộc, là phiền toái nhỏ mà thôi. Ta mới vừa từ phủ thành chủ bên kia ra cũng là vì vấn đề điểm công huân đó đây. Hệ thống quân đội bên này bị lỗi, tạm thời không kết nối được với thẻ của các ngươi. Nhưng không sao, phụ thân ngươi ở Chư Thiên lập được không ít chiến công, điểm công huân ban thưởng rất nhanh sẽ được chuyển tới chỗ y, dựa theo ý kiến của Tô Long thì chúng ta sẽ thông qua hệ thống quân đội để gửi về thẻ của ngươi. . ."
Vẻ mặt Tô Vũ ảm đạm bất định, "Ta không cần! Cứ lưu lại cho cha ta thì hơn, ông ấy ở trên chiến trường, rất cần điểm công huân để tăng thực lực của chính mình lên. . . À phải rồi, Hạ đại nhân, chiến công của chúng ta có khả năng chuyển qua chuyển lại cho nhau sao?"
"Có thể, người trong nhà thì vấn đề này không có gì hạn chế." Hạ Binh đáp: "Trên chiến trường, việc các binh sĩ đem chiến công của mình chuyển cho người nhà là chuyện hết sức phổ biến. Dĩ nhiên, không tính tích lũy công huân. Tô Long cũng là lo lắng ngươi đi tới học phủ, thiếu khuyết điểm công huân thì sẽ. . ."
"Ta không cần." Tô Vũ hít sâu một hơi, "Số điểm mà cha ta kiếm được còn chưa hẳn nhiều bằng ta kiếm, huống chi ta kiếm điểm đều tương đối dễ dàng, còn ông ấy thì rất vất vả, điểm công huân phải đổi bằng việc giết người. . . Hạ đại nhân, mong ngài có thể giúp ta chuyển lời tới phụ thân ta, nói rằng hiện tại ta đang sống rất tốt, điểm công huân căn bản dùng không hết, có được không?"
"Được thôi, việc này ta sẽ thông qua Trấn Ma quân bên kia giúp ngươi truyền đạt, bất quá phụ thân ngươi chưa hẳn có thể nhận được thông tin, trụ sở của bọn hắn cũng sẽ một mực biến hóa, thu được tin tức rồi thì chỉ sợ cũng rất lâu mới đưa được đến tai Tô Long."
Tô Vũ yên lặng gật đầu.
Phụ thân thụ thương!
Có lẽ không nghiêm trọng, nhưng y mới đi đến Chư Thiên chiến trường không bao lâu.
Bây giờ lại còn muốn chuyển điểm công huân về cho mình. . . Là vì y sợ không về được nữa sao?
Trước kia, điểm công huân mà Tô Long kiếm được đều chia tặng cho những vị lão huynh đệ trên chiến trường, thế nhưng lần này y lại muốn chuyển về cho mình, có lẽ có khả năng Tô Long thật sự lo lắng y không về được, nhi tử lại không có tiền xài, thế thì ngay cả việc đi học cũng không đi được.
Khó trách Hạ Binh hôm nay chẳng những không hề bày ra dáng vẻ lạnh lùng như mọi ngày, thậm chí nói chuyện còn có phần khách khí, xem ra không phải là vì thiên phú của hắn, mà là bởi vì biểu hiện của phụ thân Tô Vũ trên chiến trường.
"Một tu sĩ Vạn Thạch mà thôi, thế mà lại dám chạy nhảy lung tung!"
Tô Vũ buồn bực nói thầm một tiếng, có chút bất mãn, có chút tức giận.
Hạ Binh đứng bên cạnh dĩ nhiên nghe được, bờ môi khẽ động tính nói cái gì đó, nhưng rồi rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Tiểu tử ngươi còn chưa phải là Thiên Quân cảnh, thế mà dám ghét bỏ cha ngươi là Vạn Thạnh ư?
Bất quá Hạ Binh có thể lý giải được sự lo lắng của Tô Vũ, y thở dài một hơi, đoạn bảo: "Tô Vũ, nếu ngươi đã xác định không cần, vậy thì khi nào bên Nam Nguyên nhận được điểm công huân của Tô Long, chúng ta sẽ gửi trả về lại cho ông ấy. Bất quá, ta vẫn muốn khuyên một câu, ngươi sắp tới Văn Minh học phủ rồi, ta cảm thấy ngươi vẫn là nhận tấm lòng của cha ngươi đi thì tốt hơn."
"Hạ đại nhân, cha ta bên kia tích lũy được bao nhiêu?"
"53 điểm."
Tô Vũ nhíu mày, nhiều như vậy!
Đúng vậy, rất nhiều, điều này đại biểu Tô Long lập công có thể so với việc đánh giết 5 vị Vạn Thạch sơ kỳ mới có thể thu được nhiều điểm công huân như thế, nhưng y mới ra chiến trường có bao lâu chứ?
Đương nhiên, thân là Bách phu trưởng, Tô Long sẽ còn có phần thưởng lãnh đạo, đôi khi còn sẽ có chút ban thưởng ngoài định mức.
Nhưng bất kể như thế nào, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Tô Long đã tích được 53 điểm công huân, thì đều khiến Tô Vũ lo âu cùng thấp thỏm.
Lẽ nào là do cha hắn quá mạnh? Cho nên trên chiến trường y đã đi tìm Vạn Thạch trung hậu kỳ để đơn đấu rồi?
"Ta thật sự không cần, Hạ đại nhân, mong ngài bảo cha ta hãy giữ lại rồi đi đổi đồ vật tu luyện đi, 50 điểm mà thôi, ta mới không cần. À, nếu ngài có thể chuyển lời đến cha ta bên kia. . . Thì ngài cứ bảo ta không thiếu tiền, vả lại gần đây ta đã đem căn nhà bán đi rồi. . . Chuẩn bị đến Đại Hạ phủ tìm người có tiền để ở rể!"
". . ."
Hạ Binh nhìn chằm chằm hắn, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Tiểu tử, ngươi là lo lắng cha ngươi không chết được, cho nên mới nghĩ cách làm y tức chết có đúng không?
Bất quá, nói là nói vậy, nhưng dĩ nhiên Hạ Binh có thể hiểu được tâm tình của Tô Vũ, y cười bảo: "Tốt, ta sẽ giúp ngươi truyền lời, cả việc ngươi đứng vị trí thứ nhất trong kỳ sát hạch mới rồi, ta cũng sẽ giúp ngươi báo cho Tô Long để ông ấy không cần lo lắng. Sắp tới ngươi đến Đại Hạ phủ rồi, nếu xui xẻo gặp một chút phiền toái, chỉ cần không vi phạm luật pháp thì có thể tùy thời tìm một gia đình quân nhân nào ở đó để xin giúp đỡ."
“Vâng, ta biết."
Hạ Binh không định khuyên nhủ nhiều lời thêm nữa, y chỉ đơn giản vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm khái nói: "Đừng lo lắng, Nhân tộc vô địch, không có việc gì! Phụ thân ngươi chắc chắn sẽ vì thành tích của ngươi mà thấy kiêu ngạo. Những quân nhân như chúng ta chẳng cầu gì khác, chỉ mong gia đình an khang, khỏe mạnh, có thể trở nên nổi bật đã là điều đáng quý nhất."
Hạ Binh cũng đã qua tuổi tác trung niên, trong nhà cũng có vợ con, y đóng quân tại Nam Nguyên này, nhưng vợ con y thì lại không ở đây.
Hiện tại trông thấy Tô Vũ, y cũng không khỏi đôi lúc nhìn hắn như nhìn đứa con trai nhỏ của mình.
Quân sĩ ở Đại Hạ phủ rất nhiều, bậc cha chú năm năm tháng tháng tập trung ở trên chiến trường chém giết, chỉ sợ hậu đại ở phía sau bị gia đình nuôi thành phế vật, có thể xuất sắc như Tô Vũ đây, vậy đại khái chắc chắn là khát vọng của tất cả binh lính như bọn y.
Tô Long quả nhiên là người may mắn!