Bên trong cổ thành.
Đám Tinh Nguyệt quân chủ hiện giờ cũng vô cùng kinh sợ.
Mà tượng đá thì đã quay về phủ thành chủ, nó liếc mắt nhìn Tô Vũ đang điên cuồng nghịch chuyển tử khí, không quan tâm đến hắn, nó quay sang mấy tôn Tử Linh quân chủ trong thành, lạnh nhạt nói: “Trở về!”
Mấy vị Tử Linh quân chủ không chần chờ, lập tức biến mất.
Tinh Nguyệt đi đến trước mặt tượng đá, lại nhìn Tô Vũ trong thành, đột nhiên nàng hỏi: “Rốt cuộc hắn là cái gì? Không, rốt cuộc hắn biết công pháp gì? Vì sao có thể làm vậy? Vì sao?”
Tượng đá mở mắt, lạnh nhạt đáp: “Trở về!”
Tinh Nguyệt tức giận: “Ngươi đang chơi ta có phải không? Có phải các ngươi đã tìm được biện pháp đối phó tử khí, cố ý cho hắn vào thành để ta biến đổi hắn, đúng không?”
Ánh mắt tượng đá lãnh lệ: “Trở về, ta không muốn lặp lại lần nữa! Vĩnh Hằng đã lui, ngươi cần phải đi, chớ có khiêu khích quy tắc!”
Tinh Nguyệt không phục!
Nàng phẫn nộ: “Ta muốn tăng lượng tử khí đưa vào thân thể hắn, ta không tin hắn thật sự có thể chống đỡ tử khí của một vị quân chủ!”
Tượng đá lạnh nhạt: “Ngươi có thể thử xem!”
Điều này không phù hợp quy tắc!
Quy tắc thượng cổ!
Mà nó, là người phát ngôn và chấp hành quy tắc.
Vừa mới rồi nó ra khỏi thành là phù hợp quy tắc, bởi vì Lạp Đức công kích trước.
Gia tăng tử khí cho Tô Vũ gánh vác cũng phù hợp quy tắc, bởi vì có thành chủ là để giảm sức ép cho tượng đá, nếu thành chủ hữu ích như vậy thì phải tận dụng thôi.
Trước đây thành chủ không gánh được thì đành chịu.
Tượng đá không có nghĩa là phải mãi mãi tọa trấn trong thành, không có nghĩa là phải vĩnh viễn gánh vác tử khí xâm nhập, có người nguyện ý gánh vác… thì cũng có thể nhờ đối phương hỗ trợ.
Tinh Nguyệt tử khí sôi trào!
Tượng đá yên lặng nhìn Tinh Nguyệt, ngươi dám ra tay sao?
Muốn vi phạm quy tắc sao?
Tử Linh giới tuy mạnh, nhưng cũng phải nhìn xem có thể ra khỏi thánh thành hay không!
Khí tức Tinh Nguyệt bất ổn, một lát sau, nàng không cam lòng đi vào thông đạo, lạnh lùng nói: “Được, ta chờ hắn tiếp tục cường đại, ta không tin hắn có thể thuận lợi đi đến Vĩnh Hằng! Không đến Vĩnh Hằng thì chỉ cần ta nhanh hơn hắn một chút, sớm hay muộn hắn cũng sẽ trở thành Tử Linh, trở thành đại tướng dưới trướng ta!”
Ta không tin!
Không tin tương lai của hắn sẽ thuận lợi, dựa theo quy tắc, Tinh Nguyệt sẽ luôn nhanh hơn Tô Vũ một chút, dù thực lực hắn trở nên cường đại thế nào thì nàng cũng vẫn sẽ nhanh hơn!
Tích lũy từng chút một, một năm không được vậy thì mười năm, mười năm không được thì trăm năm, ngàn năm, sớm muộn gì nàng cũng hoàn toàn chuyển đổi được Tô Vũ!
Tượng đá trầm mặc.
Tùy ngươi nói thế nào thì nói!
Người nào đó còn đang nghịch chuyển tử khí gia tăng trong nháy mắt ban nãy, không có thời gian để ý tới chúng ta, mà ban nãy chuyển tử khí toàn thành cho hắn gánh vác toàn bộ, vậy mà hắn vẫn chưa chết... hữu dụng thật!
Tượng đá thầm nghĩ.
Có lẽ... Ta có thể cho hắn làm quen trước.
Cho hắn thêm chút áp lực, không có áp lực thì sao có động lực được?
Suốt ngày gây chuyện thị phi, còn không bằng chuyên cần tu luyện, lo mà gánh vác tử khí, làm một thành chủ tốt, vậy không phải tốt hơn kẻ luôn gây chuyện bây giờ sao?
Tượng đá nghĩ vậy, nó có chút hoài niệm cảm giác ra khỏi cổ thành vừa nãy.
Quá lâu rồi!
Lâu đến mức nó đã sắp quên mất cảm giác ra khỏi thánh thành, cảm giác này... không đơn giản chỉ là hạnh phúc!
Tượng đá hồi tưởng dư vị vừa rồi.
Đến lúc nào nó mới có thể ra ngoài lần nữa?
Có Vĩnh Hằng nào đến đây cho ta một chưởng nữa không, ta... muốn chấp hành quy tắc!
Trong lòng nó có mong muốn nho nhỏ như vậy.
Ai tới cho ta một chưởng, cho ta một quyền đi, không thì một đao cũng được... Vậy thì ta có thể quang minh chính đại ra ngoài, ban nãy nó lo lắng Tô Vũ không chịu nổi, cho nên tốc chiến tốc thắng, không hề truy kích mà nhanh chóng trở về.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó còn chưa kịp tận hưởng gì, chưa đi xem phồn hoa bên ngoài, thật tiếc nuối!
Giờ phút này nó thấy Tô Vũ còn chưa chết, chỉ vừa chửi đổng vừa nghịch chuyển tử khí, tượng đá tự hỏi, hắn còn chưa tới cực hạn, còn tinh lực mắng chửi, có lẽ nếu mình rời đi lâu hơn thì hắn vẫn chịu đựng được!
Biết thế vừa rồi không vội trở về, nên mượn cơ hội này để truy kích đám Vĩnh Hằng chạy trốn kia mới phải.
. . .
Tượng đá nghĩ đến Tô Vũ.
Mà Tô Vũ giờ phút này thì đang mắng người.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lần trước tử khí gia tăng rồi, nhất định là tại tượng đá kia, hố cha a, quá hố!
Trong nháy mắt vừa rồi, tử khí đột ngột bùng nổ khiến hắn sợ đến mức suýt tè ra quần.
Hắn đã cho rằng mình sắp chết!
Quá nhiều tử khí dũng mãnh tràn đến làm hắn kinh hồn táng đảm, điên cuồng nghịch chuyển, cũng may hiện tại tượng đá đã trở về, áp lực giảm đi, hắn bắt đầu tiêu trừ dần tử khí.
Mọe, sợ chết mất.
Tô Vũ thầm mắng!
Hắn không chỉ sợ hãi về điều này, hắn còn bị kinh hách khi phủ thành chủ bị hủy, thật đáng sợ, phủ thành chủ tương đối kiên cố, đám Nhật Nguyệt cao trọng kia cũng khó có thể lay chuyển nổi, nhưng vô địch lại dễ dàng đánh nát chỉ bằng một chưởng từ xa, thật đáng sợ!
“Còn có... Vừa rồi có phải vô địch bị đánh bạo hay không?”
“Vật chịu tải a!”
Trong lòng Tô Vũ giãy giụa, rít gào, nghịch chuyển nhanh lên, đừng để bị người khác đoạt mất chí bảo.
Lần trước hắn đã thấy một chí bảo gánh chịu, đáng tiếc bị Tinh Nguyệt lấy đi.
Lần trước hắn không hiểu, lần này hắn đã hiểu.
Đây là vật chịu tải tương lai thân và quá khứ thân, vô cùng trân quý.
Rất nhiều Nhật Nguyệt cửu trọng khuyết thiếu thứ này, không có chí bảo chịu tải quá khứ và tương lai thân thì không thể tiến vào chuẩn vô địch, mình phải mau đi nhặt mới được.
Hơn nữa, tuy Liệp Thiên các cũng có giao dịch loại bảo vật này, nhưng không thể dùng tiền để mua, cũng không dùng thiên địa huyền quang.
Thứ này chỉ có thể lấy vật đổi vật!
“Nghịch chuyển nhanh lên cho ta!”
Tô Vũ điên cuồng rít gào, bao nhiêu tương lai thân, quá khứ thân bị đánh bạo kia kìa!
Nếu không bị phá hủy, vậy còn lại bao nhiêu vật chịu tải?
Ta phải mau đi đoạt lấy!
Cẩn thận kẻo bị đám người ngoài thành cướp đi trước!
Thực ra hắn đang suy nghĩ quá nhiều, giờ khắc này, trong phạm vi vạn dặm, gần như không có bất kì sinh linh nào, sau sự kiện đáng sợ tượng đá đánh bại bốn vị vô địch, đánh chết nhiều vị Nhật Nguyệt, Bán Hoàng xuất hiện, có thằng ngốc mới dám mò tới hiện trường lúc này.
Muốn chết à?
Vô số người hoảng sợ chạy trốn, nào dám tới tranh đoạt cái gì.