Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1630 - Chương 1630: M Thầm Bảo Hộ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1630: m Thầm Bảo Hộ
 

"Phụ trách Đại Đường phủ?"

Tô Vũ thì thào một tiếng, nói về Đại Đường phủ. . . Bên kia còn có một vị gia gia hờ Nhật Nguyệt cửu trọng ở đó, đáng sợ.

Bất quá thân phận của mình bại lộ, vị Trình lão kia sẽ không tới tìm mình đấy chứ?

Thôi Lãng mới là cháu rể của ông ấy mà!

Còn nữa, lần trước Trình Mặc cho mình một khối lệnh bài nói là có thể tìm Đại Đường phủ cầu viện, Tô Vũ cũng chưa có cơ hội dùng tới, kỳ thật hắn không quá thích cầu viện hay nợ nhân tình.

Huống chi, Trình Mặc cho Thôi Lãng chứ không phải Tô Vũ.

Huyền Giáp phụ trách Đại Đường phủ, cách Đại Hạ phủ khá xa.

Đáng tiếc, thế mà không phải là Đại Minh phủ.

Vậy thì Đại Minh phủ sẽ do người nào chịu trách nhiệm?

Nghe nói là đã chết một vị trưởng lão, không biết có phải là vị kia không?

Hoặc là một trong tám vị bạch diện đã chết đi?

Được rồi, hắn mặc kệ những thứ này.

"Trưởng lão, ta và đỉnh cấp cường giả Trình Mặc lão tiên sinh của Đại Đường phủ có chút giao tình, ngài gặp phiền toái thì có thể tìm ta hỗ trợ, ta sẽ tùy thời nhờ Trình lão ra mặt cho ngài!"

"Không phải chém đầu là được!"

Huyền Giáp đưa tin nói: "Huyền Cửu, chúng ta đều hiểu rõ, ngươi đừng làm bộ dạng này với ta, ta mà chết rồi, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết cục tốt sao? Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không cần thân phận này nữa!"

Tô Vũ ngượng ngùng, sao lại nói thế, ta lại không phải loại người như vậy!

Bất quá trước mắt có vẻ Huyền Giáp sẽ không tạo thành phiền toái gì cho mình, dĩ nhiên, không bài trừ đối phương thả dây dài câu cá lớn. Tô Vũ cũng không yên lòng hoàn toàn với những người này, hoặc là nói kẻ có thể làm cho hắn thật sự yên tâm không vượt quá số lượng một bàn tay.

Thời đại bây giờ chính là như thế, dễ dàng tin tưởng người khác thì sẽ rất dễ chết.

. . .

Tô Vũ cưỡi Địa Long thú, tốc độ cũng không nhanh.

Trên đường đi, hắn vẫn luôn yên lặng quan sát.

Long Võ vệ có ba người đi theo, một vị Sơn Hải, hai vị Lăng Vân, xem như cũng rất coi trọng hắn, âm thầm hộ vệ miễn phí cho hắn.

Xem ra hiện tại Đại Hạ phủ đề cao cường độ chú mục với nhóm Bạch Phong hơn nhiều.

Hoàng Cửu, Tô Vũ không rõ ràng thực lực cụ thể của tên này, thế nhưng khẳng định là không yếu, Sơn Hải thất trọng trở lên là điều chắc chắn, thế nhưng hẳn là không đến Nhật Nguyệt, thực lực này cũng vẫn rất được.

Có mấy vị này bảo hộ thì sẽ an toàn, trừ phi đối phương cử Nhật Nguyệt tới.

Nhật Nguyệt. . . thì cần hắn tự ra tay.

Đương nhiên, Nhật Nguyệt nhất trọng, hoặc cùng lắm là nhị tam trọng thì vẫn được. Hiện tại Tô Vũ mở ra thực lực tương đương Nhật Nguyệt tam trọng có thể đánh chết đối phương, nhưng nếu là Nhật Nguyệt trung kỳ hoặc hậu kỳ tới thì chính là phiền toái lớn.

Có điều vì một tên Bạch Tuấn Sinh hẳn không đến mức như thế đi?

Thực ra cũng sẽ khó gặp Nhật Nguyệt hậu kỳ ở đây. Tại Chư Thiên chiến trường cảnh giới này không hiếm thấy, nhưng đó là do có vạn tộc đều tham dự. Dưới tình huống bình thường một bộ tộc cũng chỉ có vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đỉnh cấp, mà qua mấy lần, các tộc đã hao tổn nhiều Nhật nguyệt hậu kỳ trong tay Tô Vũ, lấy đâu ra nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ tùy tiện chạy loạn như thế nữa.

. . .

Tô Vũ một đường tiến lên, sắc trời đã đen kịt.

Rừng núi hoang vắng, hắn không vội mà đi đường, hắn rời khỏi Địa Long thú, bắt đầu làm ít đồ nướng cho mình.

Ba vị Long Võ vệ đi theo hắn thì thầm mắng không thôi!

Bạch gia cũng là Chiến giả thế gia, làm sao lại ngu si đến mức này?

Đêm hôm khuya khoắt mà không lo đi đường?

Một ngày không ăn, Đằng Không như ngươi có thể đói chết được chắc?

Tô Vũ vừa nướng đồ, các vị cường giả thì núp trong bóng tối toàn lực ứng phó phòng bị, còn thiếu chút đã mắng chết Tô Vũ. Tên nhị thế tổ Bạch gia này, lần sau còn gặp thì họ sẽ đánh cho một trận!

Mà ở bên ngoài xa hơn, một vệt bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất, đó là Hoàng Cửu.

Mượn nhờ mặt nạ, Hoàng Cửu cũng trốn vào hư không, ẩn giấu đi tung tích, Long Võ vệ đều không phát giác ra được gì.

Hoàng Cửu cũng âm thầm điều tra bốn phía, y muốn tìm ra vị trí của Huyền Cửu, kết quả lại không phát hiện được, y không thể không thầm cảm khái, Huyền Cửu có thể xếp trước hạng 24, năng lực hiển nhiên vẫn rất mạnh.

Mà lá gan cũng cực kỳ lớn.

Không hổ là cường giả trú lại cổ thành, ngay cả khi Tinh Hồng cổ thành bị mấy lần tai nạn mà hắn đều vô sự. Nghe nói lần này Huyền Cửu tới Nhân cảnh vẫn là do bộ trưởng đặc phê, xem ra là kẻ không tầm thường!

. . .

Tô Vũ không quan tâm những chuyện đó, nhiệm vụ lần này của hắn cũng không phải là vì giết bao nhiêu người.

Hắn không hi vọng Bạch Tuấn Sinh có thể dẫn ra bao nhiêu cường giả, bao nhiêu đại nhân vật.

Hắn chỉ muốn mở cờ cho Liệp Thiên các, chính xác là cho Huyền Cửu.

Thuận tiện đánh chết một đám gia hỏa cho hả giận, nhớ ngày đó hắn bị người ta truy sát cả đường, hiện tại thì hắn không sợ nữa.

Hắn đang suy nghĩ, nếu không có cách nào giải quyết Hoàng Cửu thì hắn làm như thế nào để danh chính ngôn thuận xuất hiện?

Phân thân thuật?

Phân thân thuật dễ dàng bị cường giả nhìn thấu.

Ảnh phân thân?

Hay là tái sinh máu thịt thuật?

Tô Vũ tự ngẫm, có lẽ. . . hắn nên chế tạo thêm phân thân giả, thời khắc mấu chốt thì có thể gom góp dùng một chút, vừa vặn, trong đầu hắn còn có Cục lông nhỏ, làm ra một con khôi lỗi để Cục lông nhỏ quản lý cũng được.

Quyết định chủ ý, Tô Vũ âm thầm lấy ra ít máu, bắt đầu tạo ra phân thân giả.

Sau này nếu đối phương thật sự đánh tới, Hoàng Cửu lại cũng không có cách nào giải quyết, vậy thì sẽ để cho Cục lông nhỏ giả mạo Bạch Tuấn Sinh, còn hắn sẽ tái xuất thủ tiêu những tên kia.

Mà ngay lúc Tô Vũ đang chuẩn bị, động tác nướng đồ vẫn không thay đổi.

Nhưng trong lòng hắn thì khẽ động, gải vờ như hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục nướng thịt.

Sau một khắc, trong bóng tối có một vệt u mang lấp lánh, xa xa bắn tới hướng Tô Vũ.

Đó là một trường tiễn ngâm độc!

Trong bóng tối, Long Võ vệ Sơn Hải cấp tốc ra tay, vội vã nắm lấy trường tiễn, không nói hai lời bèn chạy như bay về nơi xa, hết thảy đều được tiến hành trong thinh lặng.

Hai vị Long Võ vệ Lăng Vân cảnh cấp tốc quan sát bốn phía, điệu hổ ly sơn cũng là kế thường gặp, cẩn thận thủ lĩnh rời đi, lập tức lại có người tới ám sát Bạch Tuấn Sinh.

Quả nhiên, thủ lĩnh Sơn Hải vừa rời khỏi, vài giây sau một vệt u quang lấp lóe trước mắt hai vị Lăng Vân!

Ông!

Kiếm mang lấp lánh, tức thì hai vị Lăng Vân cùng đối phương đại chiến cùng một chỗ.

Trong bóng tối, thanh âm những người này rất nhỏ.

Mà Tô Vũ giống như phát hiện cái gì, bỗng nhiên quát: "Người nào? Ta có người bảo vệ đấy, muốn tìm cái chết sao?"

Mấy kẻ đang giao thủ thầm mắng một tiếng!

Bảo hộ cái rắm!

Sau một khắc, ở nơi xa, Sơn Hải Long Võ vệ trở về, cấp tốc giao thủ với đối phương, ầm ầm một tiếng, thanh âm không còn bị khống chế nữa, đây xem như là bị Tô Vũ đánh thức. . .

Tô Vũ hét lớn một tiếng: "Muốn chết!"

Dứt lời hắn nhảy lên Địa Long thú, nhanh chóng rời đi.

Sơn Hải Long Võ vệ bị dây dưa ở đây nhịn không được quát: "Đừng đi, mau ở lại chỗ cũ!"

Đồ đần độn!

Chạy cái gì chứ?

Bảo hộ loại người này là phiền toái nhất, chỉ sợ bọn họ chạy loạn.

Thành thành thật thật nghe lời thì mới dễ bảo hộ.

Tô Vũ không để ý tới lời của y, tiếp tục cắm đầu trốn chạy, vừa chạy vừa hét: "Muốn gạt ta à, ta không biết ngươi, muốn gạt ta thì không có cửa đâu!"

"Ta là Long Võ vệ. . ."

Vị Sơn Hải nọ giận dữ, ngớ ngẩn, ta là Long Võ vệ mà!

Sau một khắc, y lại cả giận quát: "Vạn Tộc giáo muốn chết phải không? Tại cảnh nội Đại Hạ phủ mà lại dám hoành hành, thật sự cho rằng không làm gì được các ngươi?"

Bình Luận (0)
Comment