Một lát sau, Tô Vũ trở về.
Mà cùng lúc ấy, ở trong cổ thành, tượng đá mở mắt, trong trí nhớ của nó nhiều thêm một đoạn kí ức, như nghĩ tới điều gì, nó nhìn về phía hư không vô tận, rơi vào trầm tư.
Tô Vũ nhờ mình giúp đỡ, chính mình đã đáp ứng đúng không?
Hỗ trợ?
Phiền toái?
Giải quyết phiền toái?
Hiểu rồi.
Đương nhiên, hết thảy đều phải tuân thủ quy tắc. Thượng cổ quy tắc là ranh giới cuối cùng, tỉ như nếu có người khiêu khích, có người quấy rối thì nó mới có khả năng giúp đỡ thành chủ ra mặt. Nếu đã ra mặt, phương pháp tốt nhất để giải quyết phiền toái dĩ nhiên là thủ tiêu đối phương.
Tượng đá nghĩ rất nhiều, nó phải làm sao cho mọi người biết là Tô Vũ vẫn còn ở trong thành, đây là việc hắn nhờ nó đúng không?
Ánh mắt nó hướng ra ngoài thành, xem rất xa, thời gian lưu chuyển, giống như thấy được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, sẽ có người nào tìm đến gây phiền toái.
Tượng đá chậm rãi chờ đợi.
Mà tốc độ của Liệp Thiên các cũng cực nhanh.
Chấp pháp trưởng lão thỉnh cầu tổng bộ nghiệm chứng thân phận Huyền Cửu, Liệp Thiên các lập tức cử người đi nghiệm chứng thân phận của Huyền Cửu ngay, bảo đảm Huyền Cửu không phải là Tô Vũ, mặc dù có người cảm thấy đó không thể nào là Tô Vũ, thế nhưng vẫn cần phòng ngừa vạn nhất.
Huyền Cửu có thực lực đủ mạnh, lá gan đủ lớn, nghiệp vụ năng lực lại giỏi. Kẻ như vậy mặc dù điên cuồng nhưng Liệp Thiên các căn bản không chê, bởi vì bọn họ cần chính là kẻ điên.
Huyền Cửu có hi vọng trở thành trưởng lão, thậm chí còn có thể cao hơn, cho nên nhất định phải bảo đảm hắn không phải là nhân vật đặc biệt gì.
Không bao lâu sau, một vị vô diện mang theo vài thành viên Liệp Thiên các đã đến ngoài thành.
Vô Diện trưởng lão nhìn về phía một tên hắc diện trong nhóm, mở miệng nói: "Ngươi đi dò xét thử xem, nếu Tô Vũ không xuất hiện, không ra ngoài thì hãy nhanh chóng ra khỏi thành!"
"Vâng!"
Rất nhanh, hắc diện cấp tốc tiến vào nội thành, một lát sau hắn đã đến phủ thành chủ.
Đứng bên ngoài phủ thành chủ, tên hắc diện này hơi khẩn trương, nhưng vẫn can đảm hét lớn: "Tô thành chủ, Liệp Thiên các có việc thương lượng, mời thành chủ ra gặp một lần!"
"Tô thành chủ, nếu nghe được, thỉnh ra gặp một lần!"
Sau khi hắc diện hô lớn, ở nội thành, một vài cường giả nghe được động tĩnh bèn dồn dập đi ra khỏi cửa phòng.
Đương nhiên, họ đều coi thường, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhất là những Nhật Nguyệt chuyển đổi thành cư dân gần đây đều lạnh lùng nhìn xem, Liệp Thiên các nhàn rỗi không chuyện gì làm mà đi tìm Tô Vũ thương lượng thứ đồ gì?
Hắc diện la lên một hồi, không nhận được đáp lại thì càng khẩn trương hơn.
Do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quát: "Tô thành chủ, phụ thân ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu ngươi không ra. . ."
"Lớn mật, dám can đảm khiêu khích bản tọa!"
Nương theo tiếng quát to, cổ thành chấn động, một tia ô quang bắn xuống, hắc diện trực tiếp nổ tung, thịt nát xương tan!
Cùng lúc đó, một cái bóng tiêu xạ phóng ra, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài cổ thành, đấm ra một quyền!
Oanh!
Một tiếng nổ vang vọng rung trời, vị trí mới rồi của đám Vô Diện trưởng lão xuất hiện một vết nứt hư không.
Một quyền nện xuống, ngoại trừ Vô Diện trưởng lão thì tất cả mọi người đều ngã xuống.
Mà Vô Diện trưởng lão cũng đổ máu tràn lan.
Sau một khắc, một tiếng rống giận thao thiên vang tận mây xanh: "Liệp Thiên các thật to gan, dám can đảm trêu chọc Tô Vũ ta! Thỉnh thượng cổ tượng cổ ra khỏi thành! Thỉnh ba mươi sáu tượng đá Thánh thành xuất thủ tương trợ!"
Dứt lời, một tôn tượng đá phù không đấm ra một quyền!
Ầm ầm!
Dưới vô số ánh mắt của cư dân, một quyền chấn động hư không giết ra ngoài thành, sắc mặt vị Vô Diện trưởng lão kia kịch biến, sau một khắc, ông ta chưa kịp nói gì thì thân thể đã triệt để nổ tung, bao gồm cả biển ý chí!
Một vòng trăng tròn rơi vỡ!
Nội thành trong nháy mắt vang lên tiếng đóng cửa, vô số người rúng động, ngốc trệ, sợ hãi, hoảng sợ.
Mẹ nó, chuyện gì?
Liệp Thiên các điên rồi à?
Rảnh quá không có chuyện gì làm hả?
Đang êm đẹp tự dưng đi trêu chọc Tô Vũ làm gì?
Một vị trưởng lão Nhật Nguyệt hậu kỳ cứ như vậy bị giết?
Cái này cũng chưa tính, ngay một khắc ấy, hư không chấn động, hình chiếu của từng tôn tượng đá thượng cổ xuất hiện, bóng dáng của một tòa Cổ Thánh thành hiển hiện, che khuất bầu trời.
35 tôn tượng đá nhìn về phía tượng đá ở nội thành.
Ở nội thành, Tinh Hồng suy nghĩ một chút bèn truyền âm: "Thành chủ của thành ta cầu viện. . . Thành chủ chính là do ta khâm điểm, bắt nạt thành chủ chính là bắt nạt ta. . ."
35 tôn tượng đá đờ đẫn mà nhìn nó.
Trong đó, Thiên Diệt càng là nghẹn họng trân trối, dù cho không phải bản tôn thì nó vẫn có thể quay lại thời gian, biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì nó đơ người, không thể tin được hỏi: "Ngươi. . . Ngươi. . . Vì một tên thành chủ không biết đời thứ bao nhiêu mà lại kêu chúng ta tới trợ uy?"
Đệt mợ.
Có phải Tinh Hồng bị bệnh rồi không?
Có phải điên rồi không?
Có phải bị tử khí ăn mòn nên đầu óc lú lẫn rồi?
Tinh Hồng không để ý tới Thiên Diệt, nó nói: "Mỗi người một quyền đánh phá hư không, định vị tổng bộ Liệp Thiên các, đánh nổ bọn hắn đi!"
". . ."
Đám tượng đá thực sự đã hóa đá toàn bộ.
Tinh Hồng lại nói: "Không cần định vị cái khác, chỗ của Liệp Thiên bảng chính là tổng bộ của chúng, chư vị, xin mời ra tay!"
Tìm không thấy tổng bộ Liệp Thiên các, thế nhưng tìm tới Liệp Thiên tổng bảng thì họ vẫn có thể làm được.
Bởi vì bọn họ đã biết khí tức, biết bộ dáng của danh sách kia.
Một đám tượng đá tiếp tục hóa đá. Không ai đáp lời.
Tinh Hồng cũng không nói nhiều, sau một khắc nó đấm ra một quyền, hư không phá toái!
Ba mươi lăm tôn tượng đá vẫn đờ đẫn, một lát sau, như thể làm theo bản năng, tất cả dồn dập đấm ra một quyền, tiếp đó hết thảy tượng đá tan biến. Gia hỏa Tinh Hồng này quả là có bệnh, rút lui mau, rút lui mau, Thánh thành chi minh không phải để dùng như thế.
Bệnh tâm thần!
Một đám tượng đá đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Có điều, dư chấn hậu quả sau đó thì kéo dài mấy tháng cũng chẳng dứt.