Nội thành, các cường giả đều đang nghị luận.
Mà đồng dạng, các tướng lĩnh Long Võ vệ Đại Hạ phủ trú đóng ở nội thành cũng đang tụ tập lại với nhau, có vị thống lĩnh Nhật Nguyệt tò mò hỏi: "Lão Hà, ngươi là Nhật Nguyệt đầu tiên trú đóng ở Nam Nguyên, ngươi cảm thấy. . . tin tức của Liệp Thiên các có mấy phần đáng tin?"
Thật sự là Hạ gia cố ý chế tạo sao?
Nếu như vậy, biệt khuất những ngày qua cũng có thể giải thích, bởi vì đây là do Hạ gia cố ý làm.
Lão Hà là một vị Nhật Nguyệt, y cau mày, chần chừ một lúc lâu mới đáp: "Tin tức không phải truyền từ chỗ chúng ta mà là bởi vì chiến tích của Tô Vũ nên mọi người mới liên tưởng đến. Lúc trước Tô Vũ nói di tích ở Tinh Lạc sơn, mọi người cũng không hề hoài nghi. . . Sau này lại chứng minh Tinh Lạc sơn là giả, mọi người mới tới Nam Nguyên. Từ đầu đến cuối, Hạ gia và Đại Hạ phủ không làm gì cả."
Y cảm thấy không quá giống là do Hạ gia giở trò, có vẻ như Hạ gia không biết gì chuyện ở nơi này.
Rất nhanh, lão Hà lại bổ sung thêm: "Dĩ nhiên, nếu thật sự là Phủ chủ cùng Hầu gia làm. . . Vậy thì cũng có thể lý giải vì sao Hầu gia không xua đuổi những người ngoài kia, thật ra ta rất hi vọng đây là việc do Hầu gia làm, nhưng ta sợ sẽ bị Liệp Thiên các hỗn đản vạch trần, dẫn đến Phủ chủ chứng đạo thất bại!"
Thật phức tạp!
Y nhịn không được lại mắng một tiếng: "Liệp Thiên các súc sinh, đáng hận hơn cả Vạn Tộc giáo!"
Phơi bày, nếu đó thật sự là kế hoạch của Hạ gia thì những tên này liền hết sức đáng giận!
Nếu không phải Hạ gia lập kế hoạch thì mọi người vẫn có mấy phần uể oải, vốn chuyện không liên quan tới Hạ gia, bây giờ di tích lại bị vạn chúng chú mục, cũng có chút không phù hợp với sở cầu của Hạ gia.
Di tích bị người ta cướp đi, không phải Hạ gia sẽ thua thiệt lớn à?
Phức tạp!
Mọi người cũng càng thêm thống hận Liệp Thiên các, đồng thời còn không quên nghe ngóng tin tức từ Liệp Thiên các xem bọn họ đã xác định di tích là thật giả hay chưa.
Liệp Thiên các nói là giả, mọi người chưa hẳn sẽ tin tưởng, vẫn phải khảo sát một thoáng.
Nhưng nếu Liệp Thiên các xác định là thật. . . vậy thì trăm phần trăm di tích sẽ là thật!
Còn chuyện có phải Liệp Thiên các cùng Hạ gia diễn kịch hay không. . . Nói đùa cái gì chứ, nhà ngươi diễn kịch mà lại dùng nhiều Nhật Nguyệt thế để diễn à?
Liệp Thiên các đã chết kha khá Nhật Nguyệt!
Đương nhiên, Hạ gia cũng tổn thất một vị dòng chính, Hạ Tân Y đã bị giết.
Còn có tướng lĩnh nữa!
Thậm chí mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ gia phải phong thành mấy ngày, mặt mũi mất sạch, ai bảo đó là đóng kịch?
Mà vào lúc này, một vị cường giả Nhật Nguyệt khác vội đi đến, thông báo: "Hầu gia sắp tới rồi, mọi người mau giám sát toàn thành. Có thể Liệp Thiên các sẽ cho người đến đây để xác định di tích, hẳn là tên Huyền Cửu kia, lần này nếu thấy được Huyền Cửu thì nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!"
"Vâng!"
Một đám người cấp tốc tản ra, khí tức bùng nổ, có Nhật Nguyệt thống lĩnh quát: "Súc sinh Liệp Thiên các có thể sẽ chui vào nơi này, tất cả mọi người trong thành tốt nhất bạo phát khí tức, cho thấy thân phận, bằng không lỡ như bị ngộ thương thì đừng trách chúng ta vô tình!"
"Nếu có người phát hiện giả hỏa Liệp Thiên các thì hãy mau chóng báo cáo cho Hạ gia, sẽ có trọng thưởng!"
"Đánh chết một người cũng có thể lĩnh thưởng!"
"Đánh giết Huyền Cửu, Đại Hạ phủ sẽ thưởng trăm vạn công huân!"
". . ."
Toàn bộ thành trì trong nháy mắt chuyển động.
Từng đạo khí tức toát ra, ai cũng muốn cẩn thận một chút, chớ để Hạ gia giết lầm.
Liệp Thiên các nói muốn tới xác định di tích là thật hay giả, có lẽ họ sẽ trà trộn vào thành.
Còn may Nam Nguyên không lớn, nếu có cường giả ẩn giấu thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.
. . .
Mà lúc này, một đám bạch diện dưới sự dẫn đầu của Bạch Nhất dừng lại ở một nơi cách Nam Nguyên hơn mười dặm, yên lặng giám sát.
Cảm nhận được nội thành Nam Nguyên gợn sóng, có bạch diện cười bảo: "Lần này Huyền Cửu trêu chọc Hạ gia tàn nhẫn quá rồi, vừa nghe nói chúng ta muốn đi dò xét, Hạ gia bèn mặc kệ hết thảy, đặc biệt nhằm vào chúng ta."
"Lá gan của Huyền Cửu quả là rất lớn!"
"Bạch Nhất chấp pháp, tin tức ở nội thành, Liệp Thiên các có nơi phát ra tình báo sao?"
Bạch Nhất khẽ gật đầu nhưng lại không nhiều lời.
Có thì dĩ nhiên vẫn phải có.
Liệp Thiên các bốn bộ mới vào ở không phải chuyện giả, nhưng trước đó Đông Tây hai các cũng đã an bài nhân thủ, Nam Nguyên sớm đã bị coi trọng, dĩ nhiên cũng sắp xếp nhân thủ tới từ trước.
. . .
Người ngoài đều đang suy đoán, đang chờ đợi xem rốt cuộc Huyền Cửu có tới Nam Nguyên dò xét hay không.
Mà Tô Vũ. . . Đương nhiên không đi.
Rảnh đến hoảng hay sao?
Là thật hay giả, ta lại không biết à?
Ta đi làm gì?
Lúc này Tô Vũ đang liên hệ với Hạ Hổ Vưu, "Nhà các ngươi làm di tích đã ổn chưa? Tình hình thế nào?"
"Dùng một bí cảnh, bên trong có Thiên Nguyên khí, giờ đang chuẩn bị chậm rãi tiết ra ngoài, thế nhưng dù sao cũng chỉ là bí cảnh, vẫn sợ bị người ta nhìn ra được. . ."
Hạ Hổ Vưu hơi lo lắng, "Ngươi có nhiều ý tưởng, ngươi thử đưa ý kiến xem, nên làm thế nào mới trông càng chân thực hơn? Cái loại mà Nhật Nguyệt chưa hẳn có thể nhìn ra, chỉ khi nào vô địch tới mới có thể nhìn ra được ấy."
Tô Vũ chửi bậy, "Các ngươi bố trí lâu như vậy mà lỗ thủng vẫn lớn thế?"
"Nói nhảm, trước đó cũng không định chuẩn bị dùng di tích để hấp dẫn địch, thuận thế mà làm thôi, nào có nhiều sự chuẩn bị như ngươi nói."
Di tích, thượng cổ di tích, thứ này làm giả thì người bình thường sẽ không hiểu, nhưng những vô địch đó có thể không hiểu sao?
Cũng là vì hiện tại chưa có vô địch nào tới Nam Nguyên tra xét rõ ràng, bằng không thì họ đã sớm phát hiện vấn đề.
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Không có di tích thật à? Ý ta là di tích mà tổ gia gia của ngươi năm đó chứng đạo ấy, chẳng lẽ đều bị hủy rồi?"
"Cũng không phải."
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Bất quá di tích thật hầu như đã bị hao tổn sạch, mà cũng không cách nào di chuyển di tích, nó sẽ bị cố định ở một không gian."
"Vậy di tích này có nhiều lỗ thủng quá, Nhị gia gia ngươi nói thế nào?"
"Ngài ấy bảo trước tiên không cho vô địch đến, khi vô địch tới thì chính là thời điểm phát động, cho nên thật hay giả cũng không quá trọng yếu."
"Càn quấy!"
Tô Vũ thật sự xấu hổ vì bọn họ không nghiêm cẩn chút nào, nếu như có vị vô địch nào đó thật sự lén tiến vào thì sao?
Khi ấy phải làm sao bây giờ?
Đó có phải là tên vô địch phản bội không?
Thật là!
Tô Vũ cũng đau đầu không thôi, cái này thật đúng là hơi phiền toái.
Di tích là giả, cái này không có cách nào, chẳng lẽ còn có thể kiếm ra di tích thật tới đây à?