"Vạn phủ trưởng. . . Liễu chấp giáo. . . nghiên cứu viên Hồng. . ."
Ánh mắt Hạ Binh không tự chủ được liếc về hướng chiếc xe phía trước, Tô Vũ là học sinh của Liễu Văn Ngạn, hắn sẽ không bị liên lụy chứ?
Năm đó Vạn Thiên Thánh đuổi Liễu Văn Ngạn, hiện tại nếu Tô Vũ không có thiên phú thì còn đỡ, hết lần này tới lần khác thiên phú lại rất mạnh, hắn sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?
Lão giả cũng đang nhìn chiếc xe kia, mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu! Vạn phủ trưởng năm xưa cũng là bất đắc dĩ, nếu ông ấy không làm gì thì Văn Minh học phủ có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn. Việc này đã qua hết sức nhiều năm, bằng không những người như Bạch Phong làm sao có thể làm mưa làm gió tại học phủ được."
Hạ Binh không tiếp lời mà là hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi chuyện về Tô Vũ là muốn xen vào một tay sao?"
"Nhìn xem tình huống thế nào đã, gần đây tháng ngày của Bạch Phong cũng không dễ chịu, tinh lực cũng không ở nơi này, ta thấy Tô Vũ có thiên phú không tồi, chớ nên để bị trễ nải."
Lão giả híp mắt cười nói: "Dù sao ta cũng là nghiên cứu viên trung cấp, không thể đáng tin cậy hơn so với Bạch Phong à?"
Hạ Binh lười nhác xen vào mấy việc này, tùy ý nói: "Chuyện ấy không liên quan đến ta, nhiệm vụ của ta là bảo vệ bọn hắn an toàn đến Văn Minh học phủ!"
Lão giả gật gật đầu, tủm tỉm cười một tiếng rồi nói: "Thế thì làm phiền Hạ thập trưởng an bài một chút, cho chúng ta có không gian riêng để tâm sự, thế nào?"
"Đến Thiên Thủy thành thì các ngươi tùy ý, hiện tại không được!"
Hạ Binh cũng phải có chút khách khí, dù sao nghiên cứu viên trung cấp yếu nhất cũng sẽ là Lăng Vân.
Đằng Không có khả năng sẽ trở thành trợ lý nghiên cứu viên, cũng có hi vọng chuyển thành chính thức, rồi trở thành nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng mà nghiên cứu viên trung cấp dưới tình huống bình thường đều là do Lăng Vân cảnh đảm nhiệm, trong tình huống cá biệt thì một vài Sơn Hải cảnh cũng có thể là nghiên cứu viên trung cấp.
Lão giả này yếu nhất cũng là Lăng Vân cảnh.
. . .
Hơn nửa canh giờ.
Đội xe đã tới Thiên Thủy thành.
Cả đội không vào trong thành mà là dừng lại tu chỉnh ở một trạm tiếp đón bên ngoài.
Bên phía Thiên Thủy thành cũng cử người đến, trực tiếp trò chuyện với Hạ Binh.
Bị Vạn Tộc giáo tập kích, đây là việc lớn, Thiên Thủy thành bên này cũng rất coi trọng, huống chi nơi đây còn là địa phận của họ. Bên chỗ Nguyên Thủy thôn cũng xảy ra chuyện, Thiên Thủy thành sớm đã an bài Thành Vệ quân tiến đến để lục soát và tiêu diệt tàn quân.
. . .
Những việc đó không liên can gì tới đám Tô Vũ.
Bởi vì bị tập kích cho nên bọn hắn được thu xếp vào trạm tiếp đón, hôm nay sẽ không tiếp tục lên đường mà là nghỉ ngơi một đêm, điều chỉnh một chút, ngày mai mới tiếp tục hành trình.
Trong phòng.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, Thiên Thủy thành sắp xếp không tệ, hai người một phòng, hắn và Trần Hạo được ở chung trong một gian.
Hôm nay bỗng nhiên bị tập kích, Tô Vũ cảm thấy rất khẩn trương đồng thời cũng an tâm hơn rất nhiều.
Một mực phải nâng cao cảnh giác kỳ thật sẽ khiến cho người ta hết sức lo lắng.
Hiện tại đã phát sinh, kỳ nguy hiểm đã qua, cũng càng khiến người ta thả lỏng hơn hẳn.
Sau khi lau sạch mồ hôi trên người, cửa phòng bất chợt bị gõ vang, Thành Vệ quân Mã thập trưởng treo cánh tay, trên mặt còn một số vết thương đang rướm máu, chờ Trần Hạo mở cửa, Mã thập trưởng liền cười ha hả chào hỏi: "Tô Vũ, hảo huynh đệ, hôm nay bận rộn quá nên không kịp cảm tạ ngươi, giờ mới có thời gian tới nói chuyện!"
Tô Vũ đi từ phòng vệ sinh ra, thấy Mã thập trưởng thì có chút lo lắng: "Mã đại ca không sao chứ?"
"Vết thương nhỏ thôi!" Mã thập trưởng không thèm để ý chuyện này, y phẩy phẩy tay với Tô Vũ, ra chiều không quan trọng. Đúng lúc ấy, chợt nhớ ra sau lưng còn có người đi cùng, Mã thập trưởng bèn vội giới thiệu: "Tô Vũ, đây là Văn Minh sư đại nhân đến từ Đại Hạ phủ, đợi chút nữa ngài ấy có lời muốn nói với ngươi, chúng ta cứ trò chuyện trước đi."
Dứt lời, y ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống, chân thành nói: "Lần trước ngươi lập công bên chỗ Tập Phong đường, chúng ta cũng đã từng nghe qua, không nghĩ tới lần này có thể thấy tận mắt! Lần trước ta còn hơi nghi ngờ, hiện tại thì thật sự bội phục từ đáy lòng!"
"Nếu không nhờ có ngươi thì hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ chết hơn mười huynh đệ nữa!"
"Văn Minh sư rất mạnh, Khai Nguyên cũng có tác dụng hơn so với Vạn Thạch. . ."
Sau lưng, lão giả nghe thế liền nở nụ cười, ông rất thích người khác khen Văn Minh sư mạnh hơn so với đám Chiến giả, nhất là do một vị Chiến giả tự mình nói ra thì càng khiến người ta vui vẻ.
"Ta đã sớm nói với Bách phu trưởng, mai phục thì có tác dụng cái rắm gì, cứ chính diện mà làm, Vạn Tộc giáo còn dám đối địch với chúng ta chắc? Hôm nay nếu không phải có huynh đệ ngươi hỗ trợ mà chỉ dựa vào mai phục. . . Chúng ta còn không biết sẽ chết bao nhiêu người!"
Vẻ mặt lão giả cứng ngắc lại một thoáng, người Nam Nguyên thật đúng là không biết nói chuyện.
Ông đường đường là nghiên cứu viên trung cấp, thế mà ở đây không ít lần bị người ta đâm chọt.
Mã thập trưởng lại không nghĩ nhiều như vậy, rất nhanh lại cười bảo: "Không đề cập tới cái này nữa, quân lính thì khó tránh khỏi chết trận, ăn phần cơm này thì thương vong là điều khó tránh khỏi! Bây giờ ta tới cũng là vì có nhiệm vụ, ta đến tính công cho ngươi!"
"Tô Vũ, nghe lệnh!"
"Có!"
Tô Vũ vội vàng đứng dậy, Mã thập trưởng nghiêm túc nói: "Ta hỏi, ngươi đáp!"
"Vâng!"
"Hôm nay ngươi đã tự tay đâm chết 4 tên đạo tặc Vạn Tộc giáo?"
"Đúng!"
"Có dùng thần văn quấy nhiễu nhiều Vạn Tộc giáo chúng không?"
"Có!"
"Thống kê là đã làm 7 lần, có đúng không? Trong đó tổng cộng quấy nhiễu 21 người, có chính xác chưa?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng đáp: "Hẳn là 8 lần, tổng cộng 23 người. . ."
Tô Vũ kể sơ lại tình huống mỗi lần quấy nhiễu như thế nào cho Mã thập trưởng nghe, y dùng tay phải còn lành lặn ghi chép lại, vừa gật gù vừa đáp: "Lần thứ tám này ta sẽ báo lên trên, trước mắt bọn họ mới thống kê chỉ có 7 lần."
Hỏi theo thông lệ xong, Mã thập trưởng không bày ra dáng vẻ nghiêm túc nữa mà cười ha hả khen ngợi: "Làm rất gọn gàng! Nếu Văn Minh sư đều giống như ngươi thì chúng ta khỏi lo gì nữa!"
"Ta chẳng qua chỉ quấy nhiễu một thoáng, người giết địch thật sự vẫn là những chiến sĩ kia. . ."
"Yên tâm, công lao của người nào thì chính là của người đó!" Mã thập trưởng dứt lời, quay người muốn đi, Tô Vũ lại nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Mã đại ca, lần này ta cũng tính là lập công sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Vậy. . . Điểm công huân đại khái có thể thu được bao nhiêu?"
Mã thập trưởng sửng sốt một chút, vò đầu đáp: "Sau này sẽ thống kê ra rồi thông báo cho ngươi, bất quá nếu ngươi gấp thì ta sẽ cho người xử lý khẩn cấp giúp ngươi, cũng đúng, dù sao ngươi cũng sắp tới học phủ rồi."
Nói xong, y lại cười ha hả: "Không ít đâu, quấy nhiễu hơn 20 kẻ địch, mặc dù không phải tự mình đánh giết thì một người cũng có thể nhận một điểm công huân, đây là lúc chiến đấu, điểm công huân sẽ nhiều hơn một chút. Như thế thì sẽ hơn 20 điểm, lại thêm tự tay ngươi đâm 4 người, 3 tên trung kỳ và một tên Thiên Quân thất trọng, đó chính là 9 điểm công huân!"
"Lần này nhờ ngươi hỗ trợ nên hoàn thành nhiệm vụ, dù sao lúc ấy tình huống khẩn cấp, sẽ còn có một số phần thưởng khác, bao gồm một chút chiến lợi phẩm thu được. . . Bất quá hẳn sẽ rất ít, bọn kia đều là một đám quỷ nghèo, gom chung vào một chỗ, ngươi đại khái có thể nhận gần 40 điểm công huân."
Tô Vũ nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, rất đáng giá!
Lần này hắn tổng cộng hao phí hai giọt tinh huyết, hiện giờ trên thân chỉ còn lại một giọt mà thôi, vốn dĩ hắn còn có chút xót ruột đây.
Hiện tại thì hay rồi, lập tức có thể kiếm lời nhiều như vậy.
Quân đội tặng điểm công huân trong khi chiến đấu rất thoải mái, quấy nhiễu một người cho một điểm, ở tình huống bình thường thì cơ hồ là không thể nào.
"Vậy đại khái lúc nào thì ta mới có thể nhận điểm?" Tô Vũ trông ngóng nhìn Mã thập trưởng.
"Rất nhanh thôi, đến Thiên Thủy thành, chúng ta báo lên bên trên, ngươi đến học phủ là có thể nhận từ Đại Hạ Văn Minh học phủ luôn."
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, còn may, mình bây giờ không có đồng nào trong người, nhờ trận chiến mới nãy mà cuối cùng cũng không cần lo lắng vấn đề ăn ở ngủ nghỉ nữa rồi.
Mã thập trưởng lại nói tiếp: "Ngươi và vị Văn Minh sư đây trò chuyện đi, ta đi trước, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm lên đường!"
"Ta biết rồi, tạ ơn Mã đại ca!"
Tô Vũ nói lời cảm tạ, tiễn bước Mã thập trưởng, lúc này mới nhìn về phía lão nhân, cung kính chào hỏi: "Chào đại nhân."