Một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì ngày hôm qua gặp biến cố, các học viên phần lớn đều mang tinh thần uể oải, sớm đã chìm vào giấc ngủ, Tô Vũ thì tu luyện chốc lát rồi cũng tắt đèn lên giường.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tô Vũ đã tỉnh lại, rửa mặt vệ sinh cá nhân xong xuôi.
Chờ khi đến nhà khách ăn sáng, Tô Vũ liền cảm giác bầu không khí có chút là lạ.
Mấy người Hạ Binh và Triệu Lập đều có mặt, hơn nữa còn có một số người xa lạ, có thể là người từ Thiên Thủy thành tới. Họ cũng đang ở một góc hẻo lánh thì thầm to nhỏ, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
Thấy Tô Vũ vào cửa, bên kia, Triệu Lập liền vẫy vẫy tay với hắn.
Tô Vũ thấy thế bèn đi đến nơi đó.
. . .
"Tô Vũ, hôm nay ngươi đừng đi chung xe với những người khác." Hạ Binh nói thẳng: "Vài học viên của Thiên Thủy thành sẽ ở cùng một chỗ với ngươi, đơn độc tới Đại Hạ phủ, sẽ có mấy vị đại nhân đi theo hộ tống các ngươi!"
Trên bàn cơm, ngoại trừ Hạ Binh và Triệu Lập, còn có ba người lạ mặt khác, một vị lão nhân tuổi tác không chênh lệch lắm với Triệu Lập, một vị phụ nhân trung niên và một nam tử còn trẻ, hắn là mới hơn ba mươi tuổi.
Hạ Binh tiếp tục nói: "Triệu đại nhân thì ngươi biết rồi, còn vị này là Hồ đại nhân. . ."
Y giới thiệu một chút để Tô Vũ làm quen với mấy người khác.
Lão nhân bên cạnh Triệu Lập tên là Hồ Hữu Huy, là cường giả Lăng Vân cảnh, nghiên cứu viên trung cấp của Đại Hạ Văn Minh học phủ, cũng là vị Văn Minh sư trước đó đã rời Nam Nguyên mà tới Thiên Thủy Thành.
Phụ nhân trung niên tên là Tôn Hà, là nghiên cứu viên sơ cấp của Cửu Thiên Văn Minh học phủ, cũng là cường giả Lăng Vân cảnh.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi kia tên là Lý Vân Phong, Phó thống lĩnh Thành Vệ quân của Thiên Thủy thành, cường giả Đằng Không thất trọng.
Lần này, bốn người Triệu Lập, Hồ Hữu Huy đồng thời hộ tống đám học viên như Tô Vũ tới Đại Hạ phủ.
Bốn vị cường giả!
Ba vị Lăng Vân cảnh, một vị Phó thống lĩnh Đằng Không thất trọng.
Thành Vệ quân của Thiên Thủy thành rất nhiều, Nam Nguyên chỉ có ngàn người, quân đoàn ở Thiên Thủy sẽ có trên vạn người!
Phó thống lĩnh đều là Đằng Không thất trọng, Vạn phu trưởng không phải Đằng Không cửu trọng thì cũng là cường giả Lăng Vân cảnh.
Thiên Thủy thành lớn hơn Nam Nguyên, cường giả cũng nhiều hơn nhiều.
Tô Vũ hơi kinh ngạc, hộ tống một số ít học viên mà thôi, dù cho hôm qua phát sinh chuyện tập kích thì cũng không cần nhiều cường giả như vậy đi theo chứ?
Huống chi còn không phải là toàn bộ học viên, chẳng qua là một bộ phận thôi mà.
Thấy Tô Vũ nghi hoặc, Triệu Lập thở dài: "Tô Vũ, tin tức này đừng truyền ra ngoài, nói thật cho ngươi biết, hôm qua có đại sự xảy ra. Ngươi biết Bắc Phong không?"
"Triệu lão!" Bên cạnh, Lý Vân Phong khẽ nhíu mày, anh ta muốn ngắt lời Triệu Lập.
Triệu Lập không để ý tới anh ta, ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống, thở dài một hơi rồi kể lại: "Hôm qua khi Nam Nguyên bị tập kích, đồng thời Bắc Phong thành cũng xảy ra chuyện, đội ngũ học viên của bọn họ bị tập kích, nhóm cường giả hộ tống chết một vị Lăng Vân, ba vị Đằng Không, học viên chết hơn mười người. . ."
"Dĩ nhiên, Vạn Tộc giáo cũng tử vong vô số!"
Triệu Lập hừ lạnh: "Huyết Hỏa giáo Huyết Ngạc mang theo không ít người đột nhiên tập kích, lại không ngờ tới lần này Đại Hạ phủ bố trí người âm thầm hộ tống hết thảy đội ngũ, ngoại trừ tên Huyết Ngạc trọng thương rồi bỏ trốn thì những kẻ khác đều đã bỏ mạng!"
Chuyện Bắc Phong thành bị tập kích, Vạn Tộc giáo vẫn bị tổn thất lớn hơn.
Lần này căn bản không phải riêng một đội ngũ của thành thị nào có cường giả âm thầm hộ tống, mà là tất cả các thành thị đều có.
Vạn Tộc giáo tập kích bằng lực lượng rất mạnh, hai tên cường giả Lăng Vân, Đằng Không thì có tới 8 vị.
Kết quả ngoại trừ Huyết Ngạc là Lăng Vân cảnh bị trọng thương rồi chạy trốn, những người khác thì đều bị giết ngay tại chỗ.
Sau ngày hôm qua, Vạn Tộc giáo chúng ở Đại Hạ phủ đã tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn chỉ sợ cũng không dám ló đầu ra nữa.
Hôm qua Bắc Phong thành đã có một trận chiến dữ dội, chết mất hai vị Lăng Vân, hơn mười vị Đằng Không, đây đã là chuyện lớn mà nhiều năm chưa từng xảy ra. Hạ Long Võ chém giết thần tộc thì người ngoài không biết, nhưng chuyện ngày hôm qua khẳng định sẽ truyền đi.
Triệu Lập nói xong, lại tiếp tục: "Các ngươi không cần quá lo lắng, Long Võ vệ đã xuất động toàn diện để tiêu diệt toàn bộ Vạn Tộc giáo! Vạn Tộc giáo đã nhiều lần khiêu khích, lần này không giết chúng máu chảy thành sông thì Long Võ vệ tuyệt sẽ không rút quân về!"
Triệu Lập nghiến răng nghiến lợi mà nói, năm nay quả thực lá gan của Vạn Tộc giáo quá lớn.
Chúng lần lượt vấp ngã ở Đại Hạ phủ thế mà còn dám xuất động nhiều người để tập kích học viên như vậy, hành động đó quả thực là quá mức điên cuồng.
Còn may là năm nay Đại Hạ phủ một mực nâng cao cảnh giác.
Vốn là đề phòng Thiên Nghệ thần tộc trả thù, nào biết được Huyết Ngạc bỗng nhiên dẫn người đánh tới, kết quả chúng đã thảm bại, thương vong vô số.
Bắc Phong thành bên kia cũng có phần khinh địch, một vị Lăng Vân cảnh không quá để ý nên cứ tưởng rằng đối phương không dám tìm Bắc Phong thành gây phiền toái, vị Lăng Vân cảnh ấy chết ngay từ đầu khi bị tập kích, bằng không Lăng Vân cảnh sẽ không dễ dàng bị ám sát như vậy.
Thấy Triệu Lập nói ra hết, Lý Vân Phong cũng không lên tiếng thêm nữa.
Bên cạnh, phu nhân Tôn Hà chợt mở miệng: "Vì để phòng ngừa, mấy ngày sắp tới đây, bọn ta sẽ hộ tống riêng những học viên thượng đẳng tới Đại Hạ phủ, ven đường sẽ còn có những học viên của thành thị khác gia nhập."
Bọn họ sẽ không chỉ đưa mỗi nhóm Tô Vũ, mà còn có các học viên thượng đẳng khác nữa.
Bên Nam Nguyên nếu không tính thí sinh từ bên ngoài tới thì xếp loại thượng đẳng chỉ có một mình Tô Vũ.
Còn bên Thiên Thủy thành thì Tô Vũ không rõ là có mấy người, bất quá dựa theo quy mô thì hẳn cũng sẽ có khoảng sáu, bảy người.
Còn nơi mạnh như Bắc Phong thành, học viên thượng đẳng chỉ sợ sẽ tiếp cận hoặc là vượt qua 10 người, không biết lần này có học viên thượng đẳng nào bị giết hay không.
Tô Vũ không có ý kiến, trên thực tế cũng không tới phiên hắn quản mấy chuyện như thế.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ mới mở miệng hỏi: "Các vị đại nhân, còn những học viên khác. . ."
Hạ Binh ngắt lời: "Không sao, chúng ta sẽ liên hợp với Long Võ vệ và Thành Vệ quân của các thành hộ tống bọn họ, không có các ngươi ở đây thì đám học viên ấy còn an toàn hơn! Trên thực tế, Vạn Tộc giáo đã tổn thất nặng nề, đại khái cũng không có lực lượng tổ chức tập kích như trước đó được nữa."
Chết nhiều cường giả Đằng Không như thế lại còn mất đi một vị Lăng Vân, một vị Lăng Vân khác thì trọng thương, Vạn Tộc giáo ở Đại Hạ phủ muốn tụ tập nhiều cường giả như ngày hôm qua là điều gần như không có khả năng.
Cộng thêm Long Võ vệ xuất động, thời khắc này Vạn Tộc giáo nếu chưa triệt để điên cuồng thì nên lo mà trốn tránh, miễn cho bị phát hiện rồi lại bỏ mình.
Hạ Binh tiếp tục: "Đợi chút nữa ngươi trở lại thu thập một chút, nửa giờ sau tập hợp, chờ học viên thượng đẳng của Thiên Thủy thành tới thì các ngươi có thể lên đường ngay."
"Vâng!"
Tô Vũ cũng không nói nữa, đứng dậy cáo từ rời đi, hắn ăn qua vài thứ xong liền về phòng thu dọn đồ đạc.
Chờ hắn đi rồi, Hồ Hữu Huy mới nhìn về phía Triệu Lập, nhíu mày hỏi: "Lão Triệu, nhìn thái độ này của ngươi là muốn nhận học sinh à?"
Triệu Lập cười khẽ, bình tĩnh đáp: "An ổn lâu rồi lại ngứa tay, nhiều năm thu học viên như vậy giờ nhận thêm học sinh để dưỡng lão cũng rất tốt."
"Tối thượng đẳng. . ." Hồ Hữu Huy khẽ lẩm bẩm rồi hỏi: "Học viên nhất hệ của Hồng Đàm mà ngươi cũng dám nhận?"
"Vì sao lại không dám?" Triệu Lập lạnh nhạt phản bác, "Hồng Đàm cực kỳ bận rộn, có khi chẳng có tâm tư này, ta nhận học viên thì làm sao? Chưa kể tên nhóc kia chưa vào cửa nhà bọn họ, mà dù thật sự vào rồi thì ta cũng có thể đi đào góc nhà, còn có ai dám ý kiến?"
Triệu Lập bình tĩnh tự nhiên, tỏ vẻ xem thường: "Phủ trưởng còn không lên tiếng, các ngươi xem náo nhiệt cái gì!"
Hồ Hữu Huy khẽ cười: "Ta cũng không nói đến phủ trưởng, ý ta là mấy hệ khác. . ."