Hồ tổng quản nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia, trong số 10 vị này, ngài cảm thấy có kẻ nào vớt được tương lai thân chiến lực vô địch không?”
Hạ Hầu gia đáp: “Ta cảm thấy không có đâu, nếu có thì những người này đã đứng trong mười nhân vật đứng đầu Chứng Đạo bảng rồi.”
Tương lai thân chiến lực vô địch không phải dễ vớt như vậy.
Rất nhiều gia hỏa vớt tương lai thân chỉ là tương lai giờ khắc này, khoảnh khắc ngay sau đó thì cũng chỉ là chuẩn vô địch, đó là nguyên nhân dù vớt được hai thế thân thì chiến lực cũng chỉ bình thường.
Vớt quá khứ thân ở khoảnh khắc vừa mới trôi qua, sau lại vớt tương lai ngay kế tiếp làm tương lai thân, vậy chỉ tương đương ba Nhật Nguyệt cửu trọng hợp nhất, chuẩn vô địch như vậy tuy rất mạnh, nhưng so với chuẩn vô địch vớt tương lai thân chiến lực vô địch thì không phải chỉ kém một ít.
Chuẩn vô địch như vậy, dù tam thân sắp hợp nhất thì cũng có khả năng bị thiên tài Nhật Nguyệt bát cửu trọng đánh chết, mà chuẩn vô địch vớt tương lai thân chiến lực vô địch, dù chỉ có một khối tam thế thân thì Nhật Nguyệt đỉnh cấp cũng khó mà địch lại.
Triệu tướng quân trầm giọng nói: “Dù thế, nhưng chúng ta cũng không thể địch nổi 10 vị chuẩn vô địch. Mục tiêu của chúng ta là dẫn dắt tên vô địch phản bội kia ra, không phải là chém giết cùng bọn họ, bằng không dù liều mạng giết được vài người trong số chúng thì chúng ta chết cũng không cam lòng!”
Mọi người tới đây đều đã chuẩn bị chịu chết.
Nhưng tiền đề là tên vô địch phản bội kia hiện thân.
Hiện tại kế hoạch của bọn họ vẫn chưa thành công!
Chém giết với vạn tộc mà khiến Đại Hạ phủ bị diệt thì không đáng, ít nhất, hiện tại không đáng.
10 vị chuẩn vô địch, vô số Nhật Nguyệt, Hạ gia thật sự không địch lại.
Hạ Hầu gia thở dài, “Nếu hết cách thì chỉ có thể mời át chủ bài của chúng ta ra rồi chiến một trận.”
“Hầu gia, rốt cuộc là ai sẽ đối phó với tên vô địch kia?”
Đám người Hồ tổng quản đều rất tò mò, rốt cuộc là ai?
Còn có một việc mà mấy người chưa nhắc đến, trước Huyền Cửu giết Hạ Tân Y, sau lại cứu mấy người Trần Vĩnh, hiện tại bọn họ không dám nhắc đến Huyền Cửu, sợ việc này khiến hai bên sinh ra ngăn cách.
Người ngoài đều nói Hạ gia có tự tin đối phó với vô địch, đến cùng là cái tự tin này ở đâu ra?
Hạ Hầu gia cười nhạt, “Đừng nóng vội, đến lúc đó sẽ biết! Chờ một chút đi, chờ vạn tộc liên hợp, chờ Liễu Văn Ngạn đột phá, hy vọng ông ta thật sự có thể tới Nhật Nguyệt cửu trọng, như vậy khi khai chiến có lẽ chúng ta sẽ có thêm một vị chuẩn vô địch.”
Đám người không nói gì, đều mang theo biểu tình thấy chết không sờn.
Sau lần này, có lẽ... không còn Đại Hạ phủ.
Rõ ràng Hạ Hầu gia đã chuẩn bị tử chiến!
Cuộc chiến này có lẽ cũng là trận chiến cuối cùng của Đại Hạ phủ, còn đám người Đại Hạ vương, không biết khi Hạ Long Võ chứng đạo sẽ có bao nhiêu phiền toái, nếu cường giả kéo tới đây đủ nhiều, vậy có lẽ bên kia đã sắp bắt đầu chứng đạo rồi.
. . .
“Người Liệp Thiên các!”
“Đó là Huyền Cửu ư?”
“Thật to gan, còn dám tới chỗ chúng ta!”
“...”
Khi Huyền Cửu mang theo ba vị Nhật Nguyệt cao trọng bước vào địa bàn Thần tộc, một vài cường giả và thiên tài Thần tộc căm tức nhìn hắn.
Lúc trước gia hỏa này đã mang theo cường giả Liệp Thiên các vây giết bọn họ.
“Vô Song Thần quân!”
Tô Vũ cười sang sảng: “Huyền Cửu Liệp Thiên các đến bái kiến, xin được gặp mặt!”
Trong địa bàn Thần tộc, trong một tòa đại điện cấp bậc Địa binh, Chiến Vô Song đi ra, ánh mắt bình tĩnh, không có oán giận hay phẫn nộ như các vị Thần tộc khác. Trên chiến trường Chư Thiên, hôm nay là chiến hữu, ngày mai chém giết lẫn nhau cũng không hiếm thấy.
Lúc trước Liệp Thiên các vây giết Thần Ma, bây giờ liên thủ cùng Thần Ma cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Huyền Cửu tới tìm mình, Chiến Vô Song ngẫm nghĩ mục đích của hắn, bình thản hỏi: “Có việc ư?”
Tô Vũ cười đáp: “Có!”
Chiến Vô Song trầm ngâm một lát rồi bảo: “Vào đi!”
“Được!”
Tô Vũ mỉm cười, có một số việc thì phải nói với đám thiên tài này, hắn không gặp được chuẩn vô địch, địa vị của hắn không đủ.
. . .
Trong đại điện.
Tô Vũ không hàn huyên dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta nhận nhiệm vụ giết Hạ Hầu gia và đám người Liễu Văn Ngạn, hy vọng có thể liên thủ với Thần tộc. Liệp Thiên các ta sẽ xuất động hai vị chấp pháp trưởng lão.”
Chiến Vô Song không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, sau đó liền có người dâng trà lên.
Chiến Vô Song vừa uống trà, vừa bình thản nói: “Hợp tác là chuyện tốt, nên hợp tác, nhưng vốn dĩ vạn tộc thiếu một người đứng đầu, nếu bây giờ Liệp Thiên các nguyện ý đứng đầu thì đây chính là một cơ hội hợp tác rất tốt. Mọi người đều hiểu đạo lý, chỉ cần xem vấn đề phân công, xuất lực, phân phối thu hoạch trong đó là được. Với lại nếu Hạ gia phái ra chiến lực vô địch thì phải ứng đối như thế nào.”
Tô Vũ gật đầu, Chiến Vô Song đã nói ra hết mọi băn khoăn trong chuyện này.
Được lợi thì phân thế nào, gặp nguy hiểm thì giải quyết ra sao, đây mới là chỗ khó của hợp tác.
Tô Vũ cười đáp: “Ta nghĩ chúng ta nên gọi mấy người Ma Đa Na tới đã, nên bàn bạc với những thiên tài của thế lực có chuẩn vô địch! Nói cơ bản đại khái trước, ít nhiều gì thì mọi người cũng có thể đại biểu ý tứ các vị chuẩn vô địch, nếu bất đồng không lớn, vậy chuyện hợp tác mới thuận lợi!”
Chiến Vô Song khẽ cười, “Có thể! Nhưng... Huyền Cửu huynh, gỡ mặt nạ xuống được không?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Thứ lỗi không thể. Liệp Thiên các ta là địch nhân chung của vạn tộc, mọi người chỉ ước gì có thể giết hết chúng ta, hiện tại thì không sao, nhưng nếu thân phận thật bại lộ thì ta sợ mình khó sống qua tới ngày mai.”
Chiến Vô Song mỉm cười mà không nói gì, nhìn thoáng qua tử khí tràn ra từ trên người Huyền Cửu, bất giác thở dài trong lòng.
Nếu ngươi mãi không trở về cổ thành, Thiên Nguyên khí cũng không áp chế được, cứ kéo dài như vậy thì ngươi sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Chiến Vô Song lười nói nhiều, hắn đứng dậy bảo: “Ta đi thông báo với những người khác, mọi người cùng nói chuyện, về cơ bản có chung mục đích thì việc hợp tác là tất nhiên, dù sao nơi đây cũng là Nhân cảnh, chúng ta chỉ là người từ ngoài đến.”
“Ta ở đây chờ tin tốt lành!”
Tô Vũ không ra ngoài, hắn ở lại yên lặng chờ đợi.
Trong đại điện, hắn và đám người Huyền Giáp không hề nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi những người khác đến.