Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Nghe Lão Sinh Kể Chuyện Về Học Phủ (1)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 180: Nghe Lão Sinh Kể Chuyện Về Học Phủ (1)
 

Triệu Lập đi rồi, Tô Vũ lập tức cảm thấy cực kỳ bối rối, hắn không còn thấy người quen nào trên xe, dù cho là Hồ Tông Kỳ có mặt ở đây thì cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Nhưng đáng buồn là không có một ai mà hắn quen biết ở đây cả.

Tô Vũ vô thức nắm chặt thanh đao giấu trong giỏ xách, hắn thật sự có chút khẩn trương.

Đằng trước tiếng cười của Chu Tuệ đang dẫn đường bỗng truyền đến: "Mọi người chớ khẩn trương, không ai ăn các ngươi đâu, đưa các ngươi đến nơi thì ta liền hoàn thành nhiệm vụ! Vừa mới tới nên tất cả mọi người còn chưa quen, qua mấy ngày nữa sẽ quen cả thôi."

"Còn nữa, ban đêm người mới như các ngươi nhớ cẩn thận một chút, học phủ bên này có một bầy sói đói chờ các ngươi đấy, cẩn thận học tỷ, sư huynh của các ngươi nửa đêm lại tìm các ngươi trò chuyện nhân sinh, tuyệt đối đừng mở cửa. . ."

Tô Vũ không rét mà run, nơi đây đáng sợ như vậy sao?

Không hiểu sao Tô Vũ luôn cảm thấy hắn đã rơi vào ổ sói!

Thế giới bên ngoài hết sức đặc sắc, nhưng hắn cứ có cảm giác có gì đấy rất nguy hiểm.

Hù dọa người mới một hồi, Chu Tuệ khanh khách cười không ngừng, một lát sau, bọn họ đã đến nơi.

Trước mắt Tô Vũ là một tòa cao ốc cực kỳ sáng sủa!

"Các ngươi ở lầu năm, mỗi người một phòng, hành lý của ai thì tự đưa lên, cửa đều mở sẵn cả, mọi người tự chọn một gian đi, thu thập xong thì xuống cùng nhau dùng cơm. . ."

Chu Tuệ dặn dò một hồi, đám học viên mới như Tô Vũ đều trầm mặc bắt đầu lên lầu vào phòng của mình.

. . .

Chờ khi cửa gian phòng được chọn đóng lại, Tô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn rất khẩn trương!

Thật sự là rất khẩn trương, thậm chí còn căng thẳng hơn cả khi Vạn Tộc giáo đột kích.

Lạ lẫm, mờ mịt, không hiểu, tò mò. . .

Cho tới bây giờ bên người không còn ai thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Tô Vũ thở hắt ra, cố khiến bản thân tỉnh táo lại, nếu đã tới đây thì mình cần phải lập tức vượt qua được cảm giác bất an ấy.

Đừng hoảng hốt, bình tĩnh, Tô Vũ, ngươi có thể làm được!

Sau khi cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, Tô Vũ mới mau chóng thu dọn sơ qua đồ đạc rồi đi xuống lầu.

. . .

Trong nhà ăn.

Chu Tuệ đã bắt đầu dùng bữa, bên người nàng được vây quanh bởi vài học viên mới, các học viên khác cũng lần lượt đi đến.

Không chỉ mỗi mình đám bọn họ ở chỗ này, mấy bàn cạnh đó xem ra cũng do một vị lão sinh dẫn theo vài tân sinh.

"Tới đây đi!"

Chu Tuệ vẫy vẫy tay với Tô Vũ, chờ Tô Vũ đi tới, Chu Tuệ mới cười nói: "Ngươi tự lấy thức ăn đi, chắc không đến mức không tự biết đi lấy đồ ăn đó chứ?"

Tô Vũ gật đầu, không nói gì mà đi qua một bên mua cơm.

Bữa ăn này cùng loại với phương thức tự phục vụ.

Chờ sau khi lấy xong cơm trở về, Chu Tuệ cũng đã ăn gần xong rồi, các học viên khác cũng lần lượt xuống tới, Chu Tuệ ra hiệu cho họ ăn cơm, mình thì lại ngồi một bên nhìn mọi người, nàng vừa quan sát vừa nói: "Những năm qua có vài học viên thiên tài tới học phủ mà cái gì cũng chẳng biết!"

"Còn tưởng rằng học phủ là nhà của hắn, hô tới quát lui với học trưởng, thậm chí còn có người đòi học trưởng lấy cơm giúp. . ."

Chu Tuệ cười hì hì nói: "Cũng may các ngươi không đần như vậy, bằng không. . . ta sẽ phát tài rồi!"

Mọi người mờ mịt nhìn nàng, đây là ý gì vậy?

"Ngốc quá a, làm việc không cần thù lao sao?" Chu Tuệ nhỏ giọng nói: "Tất cả mọi người nhìn xem, ta cũng không phải loại học tỷ chuyên đi hố người, các ngươi nhìn bốn phía kìa, đợi chút nữa nếu có học trưởng nào lấy cơm cho tân sinh. . . Hì hì, cái tên tân sinh ấy xui xẻo chắc rồi!"

"Dựa theo quy củ của học phủ, trả giá tất có hồi báo! Giúp ngươi làm việc, vậy ngươi phải trả thù lao, ít nhất là 1 điểm công lao, kẻ xấu tính có khi sẽ đòi 3 - 5 điểm công lao. Ngươi cũng không có cách nào, không cho thì không được, ai bảo ngươi lười biếng không chịu tự vận động tay chân!"

Chu Tuệ cười vui vẻ nói tiếp: "Chờ coi đi, khẳng định sẽ có việc như thế phát sinh, một vài tên tân sinh quá ngu, cũng quá ngông cuồng, còn tưởng rằng học phủ là nhà của bọn hắn!"

Mấy người Tô Vũ biến ảo sắc mặt một thoáng.

Đen đủi như vậy sao?

Còn may là đám bọn hắn không ai có ý định để Chu Tuệ giúp đỡ làm việc, một nữ sinh thấp bé bên cạnh Tô Vũ nghĩ đến chuyện này mà tái mặt, khẽ hỏi: "Học tỷ, vừa rồi ngươi giúp ta cầm hành lý, không phải là vì muốn thu lệ phí đấy chứ?"

"Dĩ nhiên!" Chu Tuệ nói cực kỳ tự nhiên: "Ta thấy mọi người đều có thể tự khiêng, ngươi xách theo hành lý thì lại lung la lung lay, không phải là ta nên hỗ trợ sao? Yên tâm, lòng dạ học tỷ rất tốt, ta chỉ thu 1 điểm công lao thì sẽ giúp ngươi đưa đồ về phòng!"

". . ."

Nữ sinh thấp bé tỏ ra vui mừng, bởi vì nàng đã tự xách đồ, lúc ấy là do nàng thấy ngại làm phiền học tỷ, hiện tại xem ra còn tiết kiệm được 1 điểm công huân.

Đối với các học viên mà nói, 1 điểm công huân cũng không hề ít.

Cho dù là người có gia cảnh giàu có thì điểm công huân cũng không phải để tiêu lung tung như thế.

Tô Vũ lại không quá bận tâm đến chuyện đó, dù sao hắn cũng không phải là kẻ sẽ tùy tiện nhờ vả người lạ, hắn hỏi: "Chu sư tỷ, lão sinh đón người mới đến thì sẽ có ban thưởng sao?"

"Đúng, đi một chuyến sẽ được 1 điểm công huân!" Chu Tuệ cười hì hì đáp: "Không tính là ít, đây chính điểm mà rất nhiều người muốn đoạt đều không giành được, cũng chỉ có học viên ở ban dưỡng tính chúng ta mới có cơ hội thu về tay, việc này vừa dễ dàng lại an toàn, thời gian còn ngắn nữa, 1 điểm công huân bình thường muốn kiếm cũng không dễ dàng như vậy."

Nói xong, Chu Tuệ nhìn một vòng xung quanh mấy học viên rồi hỏi: "Trong các ngươi có thượng đẳng học viên không?"

Nữ sinh thấp bé vừa rồi cẩn thận từng li từng tí nhấc tay đáp: "Có ta."

Ánh mắt Chu Tuệ sáng lên, "Ngươi là thượng đẳng hả? Lúc nhập học có được thưởng điểm công huân không?"

Nữ sinh thấp bé thấy ánh mắt nàng sáng rực thì có chút sợ hãi, bất quá vẫn gật đầu đáp: "Ừm, nghe nói có ban thưởng. . ."

"Sư muội à!" Ánh mắt Chu Tuệ sáng như tuyết: "Cân nhắc tới việc cho vay tiền chưa? Ngươi cho ta mượn 100 điểm, 3 tháng sau ta trả lại ngươi 110 điểm! Dù sao vừa vào học, ngươi cũng không dùng được, giữ trên người cũng quá lãng phí! Ngươi có thể đưa cho học tỷ mượn, học tỷ giúp ngươi sử dụng, 3 tháng sau ta trả lại cho ngươi 110 điểm, ngươi sẽ kiếm được thêm 10 điểm công huân a!"

". . ."

Mấy người Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm!

Người trong thành quá sành chơi!

Dù cho là học viên của mấy thành khác, lúc này cũng là vẻ mặt ngốc trệ, Văn Minh học phủ thật sự là cái gì cũng dám làm!

Nữ sinh thấp bé bị lời nàng ta nói hù đến sợ phát khóc, vội vàng xua tay: "Không được, ta còn muốn đổi một chút công pháp nguyên bản, phải cần dùng tới nữa."

"Ai nha!" Chu Tuệ cười tủm tỉm nói: "Ngươi không biết tính toán gì cả, được rồi, học tỷ cũng không hố ngươi, đến lúc đó ngươi xài không hết thì có thể cân nhắc cho ta mượn, đợi chút nữa ta sẽ đưa số liên lạc cho ngươi."

Dứt lời, nàng liền nhìn về phía những người khác ở trên bàn, đoạn bảo: "Các ngươi cũng thế, có thể suy tính một chút! Dĩ nhiên, các ngươi có vài người nói không chừng cũng là thượng đẳng học viên, bất quá trên tư liệu không biểu hiện rõ, ta cũng lười hỏi."

"Yên tâm, không ai dám có ác ý nhắm vào điểm công huân của các ngươi đâu, đây là Văn Minh học phủ, tiền lãi khẳng định là có, người trong học phủ thiếu điểm công huân không biết bao nhiêu, tạm thời quay vòng một thoáng, chẳng mấy chốc sẽ hoàn trả lại cho các ngươi. . ."

Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Sư tỷ, điểm công huân ở học phủ khó kiếm như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Chu Tuệ bất đắc dĩ đáp: "Chúng ta cũng không phải Chiến giả, thực lực thân thể cũng không mạnh, có một số nhiệm vụ không có cách nào nhận. Học phủ lại có nhiều lão nhân chưa tốt nghiệp, mấy công việc phiên dịch, hỗ trợ căn bản không tới phiên chúng ta, lập tức sẽ bị người ta đoạt hết!"

Chu Tuệ thở dài: "Ta tới học phủ sáu năm, đã vào giai đoạn dưỡng tính, nhưng dù đã đến giai đoạn này thì cũng không có mấy nhiệm vụ tốt mà có khả năng nhận, bằng không làm gì ta phải tới đón đám tân sinh các ngươi. Bây giờ nhìn ý chí chi văn cần phải có điểm công huân, lên lớp cũng cần điểm công huân, ngay cả ăn cơm đi ngủ cũng cần phải có nó. . ."

Chu Tuệ chán nản rầu rĩ tổng kết: "Tháng ngày đều không cách nào vượt qua nổi."

Bình Luận (0)
Comment