Phía sau lưng Vạn Thiên Thánh, có hai người bỗng xuất hiện.
Chu Thiên Đạo, Lam Thiên.
Lam Thiên cười thâm sâu: “Giết hay lắm, nhân gian cần hòa bình, hãy gia nhập thánh giáo của ta đi!”
Chu Thiên Đạo yên lặng nhìn, rồi thở dài một tiếng, xoay người rời đi: “Ta chưa từng tới đây, ngươi... hãy tự bảo trọng! Họ Vạn, cả đời này ta chỉ bội phục vài người... Ngươi... Ngày sau, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Dứt lời ông liền rời đi!
Dáng vẻ có chút hiu quạnh.
Nhân cảnh đại thắng!
Giết 6 vị vô địch!
Quân đại chiến chủ lực là Đại Hạ phủ, Đại Minh phủ, Đại Tần phủ... Cộng thêm đa thần văn hệ.
Nhân cảnh có mấy chục Nhật Nguyệt chỉ đứng gần quan chiến, chưa từng ra tay. Chu Thiên Đạo từng nghĩ sẽ phải trừng phạt bọn họ, ông sẽ đi cáo trạng, đến Cầu Tác cảnh, đến Chiến Thần điện cáo trạng.
Đại chiến kết thúc, ông sẽ giải quyết chuyện này!
Nhưng ông chưa từng nghĩ Vạn Thiên Thánh còn tàn nhẫn hơn ông, trực tiếp hơn ông!
Từ nay về sau còn kẻ nào dám tránh chiến nữa?
Còn nữa không?
Không sợ xuất hiện một kẻ như Vạn Thiên Thánh sao?
Sợ đúng không?
400 năm kiêu ngạo, 400 năm thịnh thế, 400 năm quyền lực, mất hết trong một ngày!
Dám kêu trời mà đổi tân nhan!
Dù thế hệ sau vẫn vậy thì ít nhất bọn họ sẽ thu liễm một chút, ít nhất sẽ kéo dài thêm mấy trăm năm, hôm nay, tệ đoan 400 năm đã được Vạn Thiên Thánh dọn sạch!
Mà Vạn Thiên Thánh... lại biến thành tội nhân!
Tàn sát hậu duệ vô địch!
Tàn sát hậu duệ của công thần chinh chiến!
Đám vô địch kia còn đang chinh chiến ở tiền tuyến, mà ở hậu phương, Vạn Thiên Thánh xuống tay giết hậu duệ của bọn họ, quá tàn nhẫn, quá độc ác!
Dù công tích có lớn thế nào thì cũng không đủ để đền bù.
Người ngoài không biết chân tướng, không biết nguyên nhân, chỉ biết, Vạn Thiên Thánh nhập ma rồi.
Hình như ông cũng không định ở lại Nhân cảnh nữa.
Chu Thiên Đạo rời đi, nỗi bi ai và bất đắc dĩ nói không nên lời.
Kết quả, vẫn là như thế.
Lần này ông không màng tất cả mà mang quân tới cứu viện Đại Hạ phủ, kỳ thật đã phải trả giá rất nhiều, ông vốn có thể đi chiến trường Chư Thiên chứng đạo, nhưng không.
Kể cả đại ca của ông cũng không cần phải hiện thân.
Nhưng... ông đã lựa chọn xuất hiện ở đây.
Đại Minh phủ, không có ai chứng đạo.
Ngưu Bách Đạo cũng không!
Ngưu Bách Đạo trở lại tham dự trận chiến này, không thể chứng đạo.
Chu gia mất đi 5 vị Nhật Nguyệt cảnh, không có thu hoạch gì, đại ca ông bại lộ, ông bại lộ, Ngưu Bách Đạo bại lộ, tất cả đều bại lộ...
Mà tất cả những chuyện này đều vì quyết định của Chu Thiên Đạo ông.
Ông muốn nhìn xem rốt cuộc Đại Hạ phủ có thể chiến một trận hay không, sự thật chứng minh, bọn họ thắng.
. .
Phía sau, Vạn Thiên Thánh vẫn đang cầm kiếm tàn sát, máu nhiễm đỏ vạt áo.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng xin tha, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên...
Bên ngoài, mấy trăm Lam Thiên điên cuồng vỗ tay, hoan hô, nhảy nhót, nhảy múa trong gió, nhảy múa trong máu.
Chúng ta đều là kẻ điên!
Y điên rồi, Vạn Thiên Thánh cũng vậy, còn điên cuồng hơn y.
Kỳ thật hai người rất giống nhau, vậy nên những người khác không thể ra lệnh cho y, chỉ có Vạn Thiên Thánh mới có thể bảo y làm gì, y liền đi làm cái đó, bảo y giết chuẩn vô địch, bảo y đi cản Lạp Đức... y đều làm.
Một người cầm kiếm giết người, một người nhảy múa đằng sau.
Vô số vì sao rơi xuống giống như một cơn mưa sao băng.
Đẹp không sao tả xiết!
Phốc!
Kiếm cuối cùng trước khi chém đầu Nguyên Khánh Đông, Vạn Thiên Thánh nhẹ giọng nói: “Không trách ngươi, ngươi nói rất đúng, ngươi còn trẻ, niên thiếu vô tri, dù ngươi không nhỏ hơn ta, nhưng ngươi thật sự là niên thiếu vô tri... Cầu Tác cảnh bảo hộ các ngươi quá tốt.”
“Giữ vững hoà bình, vô địch chinh chiến, còn không phải là vì các ngươi sao?”
“Ta không trách, cũng không oán... Nhưng các ngươi không nên thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn! Lại càng không nên chèn ép đa thần văn, biến bọn họ thành bia ngắm, bỏ đá xuống giếng...”
Vạn Thiên Thánh khẽ cười: “Các ngươi có tội, ta cũng có tội, cho nên... Ta không phải là Nhân tộc, ta... Là ma! Nhân Ma!”
Phụt!
Đầu vỡ nát, một khắc cuối cùng, Nguyên Khánh Đông nhìn ông, trong ánh mắt không có oán hận, chỉ có bất đắc dĩ, ta biết mà!
Những người này đều điên rồi.
Đại Hạ phủ có rất nhiều kẻ điên.
Vì sao lại để ta tới đây?
Ta không muốn tới!
Gã đã hiểu từ lâu, nhưng gã không thể thay đổi cái gì, hôm nay ngã xuống, cuối cùng gã cũng đã được giải thoát, an lòng, không cần ngày ngày sợ hãi, không cần ngày ngày khẩn trương như vậy nữa.
Vạn Thiên Thánh nhìn thi thể đầy đất, ông mỉm cười rồi biến mất.
Phía sau, Lam Thiên vui vẻ nhảy múa đi theo ông, ca xướng vì ông, hoan hô vì ông.
. . .
Nơi xa.
Tô Vũ quay đầu lại, nhìn vô số vì sao rơi vỡ, ánh mắt mờ mịt mang theo thống khổ.
Vạn Thiên Thánh không về được nữa.
Cả cuộc đời này, ông sẽ không thể trở về Nhân cảnh!
Ở thời khắc vinh quang nhất, ông vốn nên được Nhân tộc cúng bái, cảm kích, thế nhưng ông lại đi lên một con đường khác, giống như việc ông không vớt quá khứ tương lai, vạn thiên chỉ có duy nhất Vạn Thiên Thánh ông!
Không tu quá khứ, không cầu tương lai, ông là Vạn Thiên Thánh!
51 năm trước, có lẽ ông đã nhìn thấu tất cả, nghĩ thông suốt hết thảy.
Hạ Hầu gia nói, Đại Hạ Văn Minh học phủ lồng giam cuối cùng của ông.
Không, sai rồi!
Đa thần văn hệ mới là vướng bận cuối cùng của ông.
Hôm nay mọi người đều đã có đường ra, Tam Đại trở về, Vân Trần trở về, mấy người Liễu Văn Ngạn, Hạ Văn Kỳ thăng cấp Nhật Nguyệt... Đây là thời khắc lồng giam của ông chính thức bị phá vỡ.
Ông thấy tượng đá ra tay vì Tô Vũ, ông dạy Tô Vũ bài học cuối cùng, rồi thả ra tâm ma trong lòng.
. . .
Cầu Tác cảnh.
Thánh địa.
Một trong hai đại thánh địa của Nhân tộc.
Dù Đại Hạ phủ đang điên cuồng chiến đấu, dù vô số Nhật Nguyệt rơi vỡ, vô địch ngã xuống, thánh địa này vẫn bình an, tường hòa như thế.
Không hoàn mỹ chính là bên ngoài trải rộng một màu xanh của đồng ruộng.
Đó là hoa màu đang sinh trưởng.
Một người một kiếm, Vạn Thiên Thánh đi dọc theo con đường nhỏ trên đồng ruộng, sợ dẫm hỏng đám mạ non mà Chu gia cất công trồng.
Cầu Tác cảnh, cửa chính.
2 vị hộ vệ thấy có người tới thì lớn tiếng quát: “Ai?”
Phụt!
Kiếm ra, người chết.
“Lam Thiên, giúp ta che đậy dị tượng!”
“Được!”
Lam Thiên cười tươi như hoa, hư không rung động, toàn bộ Cầu Tác cảnh lập tức bị một tầng sương xám che lấp.
Vạn Thiên Thánh huyền phù trên không.
Rất nhiều người đi ra từ trong Cầu Tác cảnh, có già có trẻ, có nam có nữ.
Có người nhận ra Vạn Thiên Thánh, thấy người ông đầy máu thì không nhịn được kinh hãi hỏi: “Vạn Thiên Thánh, sao ngươi lại tới đây?”
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Hôm nay vạn tộc chiến Đại Hạ! Đại Hạ phủ cầu viện, Sơn Hải Nhật Nguyệt tới cứu viện chỉ có vài vị lão nhân Cầu Tác cảnh, còn những người khác, vì sao không tham chiến?”
Có người nhíu mày đáp: “Bọn ta phải ở lại đây trấn giữ Cầu Tác cảnh. Cầu Tác cảnh là thánh địa, nơi đây cực kỳ quan trọng, có vô số văn minh truyền thừa, còn có Thiên Nguyên thánh địa...”
“Đã hiểu!”
Vạn Thiên Thánh khẽ gật đầu, “11 Nhật Nguyệt, 37 Sơn Hải, tổng cộng 48 người!”