Có vị thứ hai sao?
Tô Vũ cảm thấy. . . Khả năng cao là vẫn có.
Hắn từng thấy trong trí nhớ của Thiên Nghệ giáo chủ xuất hiện một cánh tay có hoa văn, thế nhưng trên tay Phần Hải lại không có.
Đương nhiên, đến mức độ vô địch, trên cánh tay có hoa văn mà không tiêu trừ, ngược lại còn để lộ ra thì hoặc là cố ý lừa dối, hoặc là hoa văn này tiêu trừ không được!
Nếu người kia thật sự tồn tại thì gã âm hiểm như thế, ẩn nhẫn như thế, hoa văn lại rất dễ che giấu, Thiên Nghệ giáo chủ ắt hẳn cũng sẽ không nhìn thấy, nhưng Thiên Nghệ giáo chủ hết lần này tới lần khác lại thấy được. . . Tô Vũ cũng đang tự hỏi, đây có phải là để lừa dối người nào hay không?
Hay là nói, vị vô địch kia tiếp xúc với Thiên Nghệ giáo chủ chính là thông qua hoa văn này để xác định thân phận, bằng không Thiên Nghệ giáo chủ không biết đối phương là ai, chẳng lẽ sẽ phân biệt ra được vị vô địch nào liên hệ mình?
Nếu kẻ phản bội thứ hai thật sự tồn tại, hoa văn kia có khả năng là thủ đoạn để phân rõ thân phận, để người ta biết gã chính là vị vô địch liên hệ bọn họ.
"Có lẽ hoa văn trên cánh tay trái chỉ là một tiêu chí đơn giản dùng để phân rõ thân phận, tùy thời đều có thể xử lý."
Tô Vũ thầm suy nghĩ, hắn cũng lười nhiều lời.
Có nhiều chuyện để người khác biết cũng vô dụng, thông qua một hoa văn để tìm ra vô địch, xác định thân phận của vô địch là chuyện quá hão huyền, trí nhớ còn có thể làm giả, huống chi chỉ là hoa văn.
Hắn cũng không nói nhiều về việc này với Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu không rõ tâm tư hắn, lúc bấy giờ lại chuyển sang đề tài khác: “Lần này Vạn phủ trưởng ra tay tàn nhẫn, triệt để phá tan hai đại thánh địa, tài nguyên đều bị một mồi lửa thiêu rụi, hiện tại Nhân tộc có ý muốn tự lực cánh sinh. Sắp tới Tinh Vũ phủ đệ mở ra, các đại phủ đều thu về rất nhiều danh ngạch so với trước kia, thế nên phải tranh thủ xuất động càng nhiều nhân thủ tới chiếm lấy tài nguyên. . ."
"Ngươi cũng muốn gia nhập?"
Tô Vũ nhìn cậu, Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: "Phải đi chứ, chẳng lẽ ta không biết sợ sao? Ta sợ ngày nào đó Vạn phủ trưởng cũng chém chết ta. Nói thật, sau khi Vạn phủ trưởng chém người, hậu duệ của các gia tộc vô địch ở Nhân cảnh đều biết kiêng kị hơn mấy phần!"
Tô Vũ bật cười, "Ngươi sợ cái gì, ông ấy cũng không phải kẻ điên giết người lung tung."
"Đừng có đùa!"
Hạ Hổ Vưu cười khổ, "Chỉ có ngươi cho rằng như thế thôi, những người khác sẽ không dám, đó cũng coi là chuyện tốt! Tối thiểu nếu biết sợ thì làm việc sẽ có kiêng kỵ."
Tô Vũ gật đầu, quả thực đó cũng coi là chuyện tốt.
Nhưng có thể kéo dài bao lâu thì rất khó nói.
Thế nhưng, ít nhất người trẻ tuổi thế hệ này đều biết sợ, còn đến đời sau có lẽ sẽ không nhớ rõ những thứ này, dĩ nhiên đây là chuyện đời kế tiếp, còn lớp người như Tô Vũ bây giờ chắc chắn sẽ không ai có thể quên.
Một vị ma đầu giết sạch hai đại thánh địa, lại còn là Nhân tộc, ngươi có sợ hay không?
Tùy thời lẻn về Nhân cảnh để giết ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ngươi cũng muốn đi à? Bây giờ ở bên ngoài thì sẽ không ai dám giết ngươi, nhưng nếu như tiến vào. . . Ai sẽ quản ngươi đây?" Tô Vũ lắc đầu nói: "Rất nguy hiểm!"
Hắn biết, ở bên trong Trinh Vũ phủ đệ thì mọi người đều sẽ không kiêng kỵ gì.
Còn nhớ đầu đại yêu Toan Nghê ở viện nghiên cứu Hồng Đàm mà hắn biết, khi xưa nó chỉ là Đằng Không cũng dám giết đệ tử của vô địch, đệ tử của Diệt Tằm vương đã bị giết, Diệt Tằm vương lại có thể làm được gì?
Ở bên ngoài, chắc chắn Toan Nghê sẽ không có lá gan lớn như vậy.
"Cầu phú quý trong hung hiểm!"
Hạ Hổ Vưu cũng không quá để ý việc này, cậu nói: "Huống chi hậu duệ của vô địch nhiều ít gì cũng có vốn bảo mệnh, ta cũng không vào cao tầng, hẳn là không có việc gì lớn."
"Ngươi nghĩ rõ ràng thì tốt."
Hai người hàn huyên một hồi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc: "Tô bá chủ, ta có thể vào thành không?"
". . ."
Tô Vũ bật cười, hôm nay quả là ngày để tụ tập.
Vị này cũng tới rồi.
"Mời! Phủ trưởng yên tâm, không sao hết, đừng gây chuyện là được!"
"Vậy thì tốt, không thì ta sợ lắm đấy!"
Nương theo tiếng cười trêu chọc, một bóng người nháy mắt đã hiện lên trong thành.
Ông nhìn thoáng qua hậu điện, chắp tay một cái, tươi cười lấy lòng: "Ta tới làm khách thôi, thượng cổ thạch tôn đừng đánh ta nhé."
Tinh Hồng mở mắt nhìn, rất nhanh lại nhắm mắt lại, không thèm để ý.
. . .
Một lát sau, Ngưu Bách Đạo tiến vào đại điện, trông thấy Hạ Hổ Vưu thì vui vẻ bắt chuyện: "Hạ gia tiểu mập mạp cũng ở đây à, bảo sao ta nói bên ngoài lại có một đầu long nhìn quen mắt thế chứ. Lá gan của Tiểu Long kia cũng không nhỏ, còn dám tới Tinh Thần hải, không sợ Long tộc thanh lý môn hộ sao?"
Hạ Hổ Vưu nở nụ cười, đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Ngưu vương!"
". . ."
Ngưu Bách Đạo xua tay, "Đừng! Cái quỷ gì thế? Ngươi mới là Ngưu vương, cả nhà ngươi đều là Ngưu vương!"
". . ."
Hạ Hổ Vưu im lặng, Tô Vũ cũng đứng dậy chào hỏi: "Phủ trưởng, khỏe không? Sao lại rảnh rỗi chạy tới chỗ ta vậy?"
"Đưa bảo bối tới cho ngươi!"
Nói xong, ông bắn ra hai khối vật gánh chịu, đoạn nói: "Là đồ của ngươi, Đại Tần phủ cùng Đại Chu phủ đều chi ra một khối, tiểu tử ngươi thật có tiền, đến Nhật Nguyệt cửu trọng cũng không cần lo lắng không có thứ này, so với ta. . . Aiiiz, không cách nào so sánh được! Tiểu tử, nếu ngươi có lương tâm thì hãy suy tính tới việc ngươi không có nhiều thân nhân, sư tổ ngươi hoặc là tằng sư tổ, cô cô gì đó của ngươi đều không có vật gánh chịu. Tìm thứ này quá khó khăn, đều đã là Nhật Nguyệt thất trọng, sắp sửa bát trọng cả rồi, nếu đến cửu trọng lại phải giống như ta, chạy khắp nơi đi tìm vật gánh chịu thì thật khổ."
Tô Vũ yên lặng thu hồi hai khối vật gánh chịu, thế mà còn có thể lấy về được, quả là niềm vui ngoài ý muốn.
Cộng thêm đồ phủ trưởng vừa đưa thì tổng cộng hắn đã có 6 khối vật gánh chịu rồi.
Lười nói nhiều, Tô Vũ hỏi thẳng: "Phủ trưởng, 200 sợi thiên địa huyền quang của ta đâu?"
". . ."
Ngưu Bách Đạo im lặng, ngươi cút luôn đi!
Cái này mà ngươi còn đòi?
Ngươi còn là người sao?
Ta còn muốn kiếm chút đồ tốt từ chỗ tiểu tử nhà ngươi, thế mà ngươi lại đi tính toán rõ ràng với ta?
Ngưu Bách Đạo vội chuyển chủ đề: "Liên minh sắp tới thế nào? Không được thì ta có thể ra tay hỗ trợ. . ."
Tô Vũ buồn cười đáp: "Sau đó chờ bị tượng đá đánh chết à? Ngài ra tay đối phó với thành chủ nhà người ta, ngài cảm thấy tượng đá có đánh chết ngài hay không?"
". . ."
Không phản bác được.
Ngưu Bách Đạo bất đắc dĩ, nói không hề sai!
Nếu không phải tượng đá bá đạo như thế, vô địch các tộc đều sẽ không kiêng kị mấy vị thành chủ kia, nếu chọc cho tượng đá lộ diện thì đó sẽ là phiền toái cùng nguy hiểm lớn.
Ngưu Bách Đạo cười gượng một tiếng, "Được, không nói cái này nữa, tự ngươi nhìn mà xử lý đi. Ta tới là để thuận tiện chuyển lời, Đại Tần vương có ý là dù sao ngươi cũng xuất thân từ Nhân tộc, sắp tới Tinh Vũ phủ đệ mở ra, ông ấy hi vọng ngươi cho Nhân tộc một chút tiện nghi. Dĩ nhiên, lời này ta chỉ phụ trách chuyển đạt thôi, cái khác thì ta mặc kệ, thế nhưng người bên Đại Minh phủ thì ngươi hãy chiếu cố một chút, Đại Minh phủ quá yếu. Còn nữa, phủ chủ nói lần này bị ngươi lừa thảm rồi, vạn tộc có thể sẽ nhằm vào Đại Minh phủ, ngươi nhớ phải phụ trách!"
". . ."