Mấy phút đồng hồ sau, Tô Vũ đã đến tòa nhà số 3.
Đó chỉ là một tòa nhà cao tầng bình thường, Dưỡng Tính viên xây dựng đã từ rất lâu, mặc dù có đôi khi sẽ tu sửa, bất quá cũng có vẻ hơi cũ nát.
"Tô Vũ, ta không tiễn ngươi lên trên nữa!"
Chu Tuệ chào tạm biệt Tô Vũ, cười hì hì nói: "Số liên lạc đã lưu cho ngươi, có việc thì nhớ tìm ta."
"Vâng, cám ơn sư tỷ hỗ trợ!"
"Đừng khách khí!" Chu Tuệ cười xán lạn, "Có chuyện tốt cũng nhớ tìm học tỷ, đám học viên cũ như chúng ta cũng không dễ dàng, những thiên tài như các ngươi tùy tiện để lọt chút mỡ thì cũng đủ cho chúng ta ăn no rồi."
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Hắn bây giờ đều khó đảm bảo cho bản thân, dĩ nhiên là không có năng lực hứa hẹn với nàng ta.
Huống chi, hắn và Chu Tuệ cũng không tính là quá thân quen, dĩ nhiên, nếu thật sự có chuyện tốt, tiện tay mà thôi, giúp đỡ một chút thì cũng không có gì.
"Tô Vũ đồng học, tạm biệt!"
Lưu Khả cũng phất phất tay với hắn rồi vội vàng đi theo Chu Tuệ, giống như có chút e ngại Tô Vũ.
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, hắn nhìn thế nào đều không cảm thấy mình giống người xấu, Lưu Khả làm gì mà cứ tỏ vẻ dè chừng để nhìn hắn vậy.
. . .
Tòa nhà cũ nên không có thang máy.
Bởi vì là dành cho tân sinh nên giờ phút này chưa có nhiều người, cả tòa nhà cơ hồ không có thanh âm nào.
Tầng 6, phòng 609.
Tô Vũ mở cửa ra, mùi nấm mốc truyền đến ngay lập tức.
Chủ nhân cũ đã dọn đi được một khoảng thời gian rồi, thời gian dài không ai ở nên mùi hương trong phòng thật sự là vô cùng khó ngửi.
Tô Vũ còn chưa kịp vào cửa, bên cạnh liền có người cười ha hả lên tiếng: "Đồng học, cần giúp một tay không?"
". . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, một cậu nam sinh dáng người hơi mập, tướng mạo chất phác, cười rộ lên có chút đáng yêu đang nhìn hắn, thấy Tô Vũ quay qua thì bèn cười ngây ngô: "Đồng học, ngươi cũng là tân sinh hả? Mấy gian phòng này rất bẩn, ta vừa mới nhìn một chút, cần ta hỗ trợ quét dọn không?"
Tô Vũ nhìn cậu ta một cái, lập tức mở miệng hỏi: "Miễn phí à?"
". . ."
Nam sinh mập mạp gượng cười, "Cái kia. . . ít nhiều gì cũng nên có chút xíu. Ta có thần văn chuyên dùng để dọn vệ sinh, hết sức thuận tiện, lập tức có thể hoàn thành ngay!"
Lòng Tô Vũ thầm ngưng trọng.
Thần văn!
Đặc tính còn có thể dùng, tức là đã vẽ ra hoàn chỉnh.
Hắn không nghĩ tới, vừa đến liền gặp một tân sinh đã vẽ ra thần văn hoàn chỉnh, mà còn... Người ta thế mà tới mời chào làm ăn, quét dọn vệ sinh!
Lúc này Tô Vũ nhìn vào trong gian phòng một chút, nơi này không quá lớn, chỉ khoảng 40 mét vuông.
Có phòng vệ sinh, có phòng bếp, không có phòng khách, hoặc là nói phòng khách và phòng ngủ là một thể.
Xem ra cũng không tệ, chỉ là thật sự quá mức bẩn thỉu.
"Đệm chăn đều có thể mua ở cửa hàng phía dưới, đồng học, ta cũng có thể mua hộ, cho chút phí chạy chân là được!"
". . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn về phía nam sinh mập mạp, há to miệng, nhịn không được hỏi: "Thu phí thế nào?"
"Ít thôi!" Nam sinh mập mạp cười ngây ngô đáp: "Quét dọn vệ sinh 1 điểm công huân, mua hộ không thu điểm công huân, cho 100 phí chạy vặt là được! Dù sao dùng thần văn quét dọn cũng cần hao phí ý chí lực."
Tô Vũ nhìn cậu ta rồi khẽ cười, hắn đi vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại!
Ngươi cho ta là đồ ngốc chắc?
1 điểm công huân, hết mấy vạn khối tiền.
Ta vào ở Dưỡng Tính viên cũng chỉ mất 1 điểm công huân một năm, thế mà ta đã đau lòng muốn chết, ngươi còn muốn thu phí, miễn phí thì ta còn có khả năng suy tính một chút.
Ngoài cửa, nam sinh mập mạp có chút thất vọng.
1 điểm công huân thì nhiều lắm sao?
Quá keo kiệt!
Sau một khắc, lỗ tai cậu ta khẽ động, có mục tiêu mới rồi, rất nhanh, Tô Vũ lại nghe dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện vang lên: "Đồng học, cần giúp một tay không?"
". . ."
Rõ ràng là lại có tân sinh đến.
. . .
Trong phòng, Tô Vũ lắc đầu, cười mà không nói gì.
Hắn dám khẳng định, cái tên kia buôn bán rất được.
Vào ở Dưỡng Tính viên cơ hồ đều là thượng đẳng thiên tài, người của đại tộc cũng có không ít, gian phòng kia lại quá bẩn thỉu, tốn 1 điểm công huân để quét dọn một chút, những người này chưa chắc sẽ để ý.
"Mối làm ăn tuyệt như thế..."
Tô Vũ thở dài một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ta có hai thần văn, làm sao lại không có đặc tính này chứ, bằng không hôm nay khẳng định là ta có khả năng kiếm được một món lớn rồi!"
Một tòa có hơn 100 phòng, dù cho không ở kín toàn bộ thì cỡ 50 - 60 người cũng được.
Một nửa số người trong đó không muốn tự mình quét dọn thôi thì cũng có thể kiếm được 30 điểm công lao.
Quả là một món hời!
Mà tốc độ kiếm tiền vừa nhanh, vừa an toàn, lại thuận tiện, có thể sánh bằng việc giết chết 3 vị cường giả Vạn Thạch sơ kỳ.
Hắn có chút tiếc hận, đáng tiếc thần văn không thể góp sức, Tô Vũ cũng không có cách nào.
Buông hành lý xuống, Tô Vũ nhìn thoáng qua gian phòng, bẩn thỉu thì không nói, quan trọng hơn là cũng không có nhu yếu phẩm cho sinh hoạt.
"Aiii!"
Lại phải tốn tiền!
Vừa rồi không vào ở ký túc bình thường, học phủ đã thu của hắn 1 vạn 7 tiền học phí, lúc này Tô Vũ chỉ còn lại khoảng 5000 khối tiền mặt cùng với 41 điểm công huân mà thôi.
"Trước tiên phải lo quét dọn một chút cái đã!"
Tô Vũ tùy tiện cầm lấy một cây chổi cũ rích rách rưới ở trong góc phòng, bắt đầu xốc tinh thần quét dọn một lượt.
. . .
Trong lúc Tô Vũ đang dọn phòng, tòa nhà số 3 cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Những học sinh mới lần lượt tiến vào ở.
Khu cao đẳng không phải ai cũng có thể ở nổi, mà dù có đủ điều kiện ở thì có vài người cũng không muốn tới đó, tiêu tốn 10 điểm công huân, trừ phi trong nhà thật sự giàu có, bằng không nếu chỉ vì ở tốt hơn một chút thì cũng quá lãng phí.
Có vài học viên, kỳ thật cũng thích náo nhiệt hơn.
Tòa nhà độc lập tuy rất tốt nhưng mà một người lẻ loi trơ trọi vẫn thiếu đi mấy phần rôm rả.
Ký túc xá bình thường thì một phòng lại quá nhiều người, không có lợi cho việc tu luyện.
Cũng chỉ có khu bình thường này một người một phòng, mọi người lại sống chung trong một tòa nhà là thích hợp hơn một chút.
Tòa nhà số 3 trở nên náo nhiệt, một nam sinh mập mạp lủi khắp từng tầng lầu, kiếm tiền cho đầy bồn đầy bát.
Khi đám lão sinh còn đang vì kiếm công huân mà phát sầu, nam sinh mập mạp này đơn giản quét dọn một chút mà rất nhanh đã kiếm lời hơn mười điểm công huân.
"Kiếm tiền cũng không khó lắm!"
Nam sinh mập mạp cảm khái một tiếng, cậu cảm giác rất dễ dàng a.
Mới vừa vào học ngày đầu tiên mà đã kiếm lời hơn mười điểm công huân.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này thì xem ra buổi chiều còn có một đợt người mới tới, kiếm được 30 điểm là chuyện chắc chắn.
Giờ phút này, mập mạp đang quét dọn gian phòng cho một học viên, học viên kia nhịn không được hỏi: "Đồng học, ngươi phác họa thần văn gì thế? Chỉ có thể quét dọn vệ sinh sao?"
Mập mạp cười ngây ngô đáp: "Trước mắt hình như chỉ có đặc tính này."
"Thế thì cũng quá lãng phí, thật đáng tiếc!" Cậu học viên nọ tiếc hận một hồi, lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Hạ Hổ Vưu."
"Mò mẫm linh tinh hả?"*
(Nguyên gốc câu trên là Hạt Hốt Du phát âm gần giống với Hạ Hổ Vưu)
Học viên đang nói chuyện với Hạ Hổ Vưu thấy choáng váng, tên kiểu gì thế này!
Mập mạp vội vàng giải thích: "Không phải ý kia, là Hạ, Hạ trong Đại Hạ phủ, Hổ trong lão hổ, Vưu trong nổi bật. . ."
"Ngươi họ Hạ ư?" Học viên mới cũng ngây ngẩn cả người, "Ngươi không phải người của Hạ gia à?"
"Xem như thế đi, bà con xa." Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ đáp: "Đại Hạ phủ Hạ gia truyền thừa nhiều năm, họ Hạ cũng không ít, ngoại trừ dòng chính của Đại Hạ vương thì người họ Hạ cũng không khác mấy so với người bình thường."
Học viên mới nghe vậy liền gật đầu đồng tình, "Cũng đúng, bằng không người Hạ gia mà đi quét dọn vệ sinh cho ta thì cũng quá kinh dị! Đúng rồi, nghe nói năm nay bên nhánh Hạ Hầu gia hình như có người muốn vào phủ, ngươi biết không?"