Đại Hạ phủ đang tuyển người, Đại Minh phủ cũng đang tuyển người.
Chẳng qua là khác biệt với Đại Hạ phủ mà thôi.
Lần này danh ngạch của Đại Minh phủ cũng nhiều, tính cả Ngưu Bách Đạo thì sẽ có 60 suất, trước kia Đại Minh phủ chỉ có 10 suất, bây giờ thì đã nhiều hơn mấy chục rồi.
Cho nên Chu Thiên Đạo hết sức đau đầu!
Quá nhiều người cũng không dễ tính toán.
60 suất lận đấy!
Trước đó chỉ cần tuyển ra 10 người, nhưng hiện tại lại cần nhiều người như thế, lấy đâu ra?
Đại Minh phủ nhiều cá ướp muối, ngươi bảo đám người trẻ tuổi kia ra ngoài chém giết thì chưa chắc bọn hắn đã có thể làm được.
Đương nhiên, Chiến giả đạo thì có thể chọn nhiều người một chút.
Nhưng làm gì thì làm, bên phía Văn Minh sư cũng phải có người đi, không thể để người ta cười chê Đại Minh phủ được.
. . .
Trong phủ thành chủ.
Chu Thiên Đạo sờ sờ cằm, ông nhìn xuống chúng nhân bên dưới, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thế hệ trẻ tuổi của Đại Minh phủ, nếu nói về thực lực mạnh mẽ thì cũng có vài vị, có điều số lượng quá ít, 60 danh ngạch khẳng định là không dùng hết, thực sự không được thì. . . dù sao tốt nhất đừng để lãng phí. Không bằng cử thêm ít lão nhân đi? Nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm, nhưng liều một lần cũng hơn ngồi chờ chết."
Chu Thiên Đạo tươi cười nói tiếp: "Phủ chúng ta mạnh mẽ không nằm ở chỗ những người trẻ tuổi, mà là ở các vị lão nhân, càng già càng nổi tiếng! Lần này Nhân tộc sẽ liều một lần, không tiếp tục đi dạo ở ba tầng dưới nữa mà là muốn vào ba tầng giữa thậm chí là ba tầng trên! Cử thêm vài lão nhân thì sẽ an toàn hơn trước kia, cơ hội cũng sẽ lớn hơn!"
Dứt lời, ông nhìn thoáng qua những người trong đại điện, cười tủm tỉm hỏi: "Hồ lão, ngươi có muốn đi đầu làm gương không?"
". . ."
Hồ Hiển Thánh sờ sờ mớ râu bạc, gương mặt âu sầu, quả nhiên, ta đoán ngay được các ngươi đều đang ngó chừng ta mà.
Đại phủ nhà người ta khí thế ngất trời lựa chọn người trẻ tuổi, đại phủ chúng ta thì hay rồi, trong khí thế ngất trời lại đi chọn lão nhân.
Thật sự là làm cho người ta phải cúi đầu thán phục.
Chu Thiên Đạo cười bảo: "Nên đi thì đều phải đi, cử thêm nhiều vị lão nhân gia vào, dẫu sao sống không được quá lâu nữa, cứ liều một lần vẫn hơn!"
Hồ Hiển Thánh buồn bã đáp: "Ta đi thì cũng được, nhưng Phủ chủ có thể phụ cấp cho ta chút không? Để ta làm lại truyền tống môn, tốt xấu gì cũng bảo đảm cái mạng già."
Truyền tống môn.
Chu Thiên Đạo nghe xong, lập tức đá trái bóng sang chỗ khác, "Cái này thì ngươi tìm lão Ngưu đi, không phải ngươi đã giúp ông ấy giết chết một vị chuẩn vô địch sao? Cũng nhờ vậy nên ông ta mới lấy được vật gánh chịu, nhiều ít gì cũng nên phân ngươi chút đỉnh đúng không? Không chia cho ngươi thì thật là quá đáng!"
"Đừng nói nữa!"
Hồ Hiển Thánh không vui đáp: "Ta đi tìm hắn rồi, mấu chốt là hắn nói bây giờ hắn không đảm đương nổi, không làm chủ được, đồ trong nhà hắn đều do Diệp Hồng Nhạn cầm đi, ta biết làm sao bây giờ?"
Không cách nào nói thêm nữa.
Diệp Hồng Nhạn trở lại rồi!
Hiện tại toàn bộ tài sản của Ngưu Bách Đạo đều bị Diệp Hồng Nhạn giữ, Hồ Hiển Thánh muốn xin nửa cọng lông cũng chẳng có.
Chu Thiên Đạo bật cười, Hồ Hiển Thánh lại nói: "Đúng rồi, tiểu nha đầu Ngô Gia. . . Không, là cả hai nha đầu họ Ngô kia đều muốn đi. Phủ chủ, đây chính là chuyện phiền toái lớn, ta không dám tùy tiện đáp ứng, ngươi cho chút ý kiến đi."
Ngô Gia và Ngô Lam!
Từ trước khi đại chiến thì Ngô Gia đã được Tô Vũ sắp xếp người đưa tới, Liễu Thành nguy hiểm, khi Liễu Văn Ngạn ra đi thì cũng không mang theo Ngô Gia, bởi vì chiến trường Chư Thiên khẳng định nguy hiểm hơn Đại Minh phủ nhiều.
Hiện tại, Đại Minh phủ đều sắp biến thành nơi tị nạn.
Chu Thiên Đạo cũng thấy đau đầu, "Việc này quả là không dễ quyết! Danh ngạch thì chúng ta có dư, cho ra hai suất cũng không thành vấn đề. Then chốt ở chỗ hai người này đều mới vừa vào Đằng Không, đi tới đó đồng nghĩa với đi chịu chết!"
Quá mức phiền toái!
Dù chỉ tiến vào ba tầng dưới, không có thực lực Đằng Không cao trọng thì cũng khó bảo mệnh.
Những năm qua, Nhân tộc chủ yếu tiến vào ba tầng dưới, dưới tình huống bình thường cũng chọn Lăng Vân làm chủ lực.
Dù Ngô Lam và Ngô Gia là người đa thần văn hệ, đều có thần văn chiến kỹ, thân thể kỳ thật cũng không yếu, mơ hồ còn mạnh hơn thần văn một chút, nhưng so với những thiên tài khác thì vẫn quá yếu, mà hai người họ cũng không có kinh nghiệm chiến đấu gì.
Hai người này lại đều có mối quan hệ thân thiết với Tô Vũ.
Một người đuổi theo từ Đại Hạ phủ tới Đại Minh phủ, một người lại là sư tỷ của Tô Vũ.
Nghĩ đến đây, Chu Thiên Đạo bèn nói: "Việc này trước tiên cần phải trưng cầu ý kiến Liễu Thành trước. Như vậy đi, trước hết mang người đến Liễu Thành, nếu người của Liễu Thành không có ý kiến thì chúng ta lại nói, bằng không nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa đến Liễu Thành mà thôi!"
Nói xong, ông lại bảo: "Mặt khác, Bạch Tuấn Sinh và Thôi Lãng đều phải đi, ta thấy nhất định Tô Vũ cũng sẽ đi, để xem có thể kiếm được chỗ tốt nào không. Thật ra ta cũng muốn đi, đáng tiếc, hiện tại ta mà ra cửa thì chắc chắn sẽ bị vô số người nhìn chằm chằm!"
Giọng điệu của ông đầy u oán cùng bất đắc dĩ.
Đệt!
Đã một tháng trôi qua rồi, nhưng tới bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cay.
Ta không giết 4 vị vô địch, mọi người suy nghĩ một chút liền biết, ta không có năng lực lớn như vậy, đáng tiếc, sau vụ đổi trắng thay đen, đổi xanh thay đỏ của mấy kẻ âm hiểm Chu Thiên Nguyên, Đại Hán vương… dù bây giờ ta có đứng ra khẳng định, dù bọn họ có biết đầu đuôi câu chuyện thì vẫn ôm lòng nghi ngờ, một mực ngó chừng ta.
Bấy giờ, người ở Nhân cảnh có hi vọng chứng đạo không nhiều lắm.
Tính ra thì chỉ có Chu Thiên Đạo, Vân Trần và Hạ Tiểu Nhị. Giờ thân thể Hạ Tiểu Nhị bị đánh nổ, muốn khôi phục cũng khó, hiện tại ông và Vân Trần mới là mục tiêu vạn tộc muốn đối phó nhất, giết một vị chuẩn vô địch dễ hơn giết vô địch nhiều.
Chu Thiên Đạo u oán hết sức, than thở xong lại nói: "Mặt khác, đem đám yêu thú của Tô Vũ tới cho hắn, muốn hay không là chuyện của hắn, giữ chúng nó lại nơi này ăn uống ngủ nghỉ cũng lãng phí tài nguyên! Thật sự không được thì làm thịt cũng tốt, ăn luôn cũng được, hiện tại chúng ta đã vỗ béo chúng quá mức rồi, hai ngày trước ta đi ngang qua, thấy con Toan Nghê mập thêm đúng một vòng so với khi Tô Vũ còn ở đây!"
Mập đến nỗi ông cũng muốn nướng lên ăn!
Toan Nghê được nuôi bóng lông mượt da, Tô Vũ không ở đây nên cũng không ai quản nó, sở nghiên cứu vốn không thiếu tài nguyên, Ngô Lam và Ngô Gia chẳng có khái niệm gì đối với việc này, thấy tên kia thường xuyên hô đói thì lại ném cho nó ít đồ ăn, mấy tháng trôi qua nó đã mập thêm một vòng.
Hồ Hiển Thánh nghĩ tới một chuyện, ông đề nghị: "Phủ chủ, nếu danh ngạch còn nhiều, ta cảm thấy không bằng lấy thêm mấy suất cho vài yêu tộc đang được nuôi nhốt. Tỉ như xoáy rùa nhất tộc, có thể cho nó mấy suất, Thực Thiết nhất tộc cũng có thể chia cho vài phần. . ."
Danh ngạch vẫn hết sức trân quý!
Tiểu tộc luôn luôn khó cầu!
Mấy năm qua, những danh ngạch này đều do đại cường tộc ôm đồm, sau đó phân chia cho những chủng tộc phụ thuộc, danh ngạch của Nhân tộc vốn dĩ cũng không nhiều.
Lần này cũng là vì Nhân tộc có thể cầm tới không ít, cho nên mới có thể chia cho người khác.
Chu Thiên Đạo gật gật đầu, "Được thôi, còn một chuyện, sắp tới ta không thể dẫn đội đi, các tộc khác đều có vô địch hộ tống, ngươi tới Chư Thiên chiến trường nói với lão Ngưu một tiếng, Đại Minh phủ tận lực một mình hành động, cẩn thận một chút!"
"Vâng!"
". . ."
Danh ngạch của Đại Minh phủ được phân phối vừa đơn giản lại vừa hài hòa.
Không hề có gì khó khăn trắc trở, lại càng không có chuyện tranh đấu giành giật.