"Ý của bộ trưởng là có thể dùng chí bảo trao đổi!"
Thiên Bính nói rõ ràng: "Bộ trưởng biết thân thể thành chủ e là còn đang ở giai đoạn đúc thân Đằng Không, Lăng Vân đối với người khác không khó, nhưng với thành chủ lại là chuyện khó như lên trời! Nguyên khí cửu biến, nguyên khí của thành chủ cường hãn khôn cùng, Đằng Không có được sức mạnh Nhật Nguyệt, mong muốn hoàn thành thuế biến đương nhien sẽ khó gấp trăm lần nghìn lần kẻ khác! Không có chí bảo đặt nền móng thì khó mà thành công! Mà Liệp Thiên các lại có những vật này! Cửu Diệp thiên liên không có trợ giúp nhiều cho thành chủ, ý của bộ trưởng là một mảnh lá sen có thể đổi lấy tài nguyên cho một lần nguyên khí thuế biến, kể cả khi thành chủ tiêu hao không hoàn thành thuế biến thì Liệp Thiên các cũng sẽ một mực cung cấp!"
Nếu chiếm lấy cả chín chiếc lá thì sẽ giúp Tô Vũ hoàn thành trọn vẹn cửu biến!
Tô Vũ bật cười, "Bộ trưởng của các ngươi thật là biết chơi, một bảo vật có thể khiến người ta tấn cấp Bán Hoàng lại chỉ đổi lấy việc ta tấn cấp Lăng Vân cửu trọng?"
"Không giống nhau!"
Thiên Bính mỉm cười đáp: "Tô thành chủ là Lăng Vân sẽ có chênh lệch nghiêng trời với kẻ khác là Lăng Vân! Huống chi, đây chẳng qua thương lượng lần đầu, chuyện còn có thể bàn lại, thế nhưng điều kiện tiên quyết là hai phe chúng ta có thể tiến vào bên trong, hiện tại các đại cường tộc đều nắm giữ lối vào Tinh Vũ phủ đệ, chúng ta phải hợp lực thì mới có thể tranh thủ được càng nhiều danh ngạch! Ba tháng sau, các phương sẽ chính thức xác định danh ngạch! Khi đó mà không đi tranh thì sau này muốn tiến vào sẽ cực kỳ khó khăn!"
Tô Vũ nhìn Thiên Bính một hồi, cuối cùng quyết định: "Được! Hợp lại tranh thủ thêm một chút danh ngạch thì có thể, còn chuyện vào trong thì tới khi đó rồi nói, huống chi, ai nói ta nhất định sẽ đi?"
Thiên Bính không nói gì.
Khắp thiên hạ đều đang phỏng đoán rằng Tô Vũ nhất định sẽ đi, đây là lần đầu tiên hắn trải qua việc Tinh Vũ phủ đệ mở ra, bọn họ không tin hắn không động tâm.
Lần này, cường giả các tộc đều hội tụ.
Có kẻ ôm tâm tư đoạt bảo, cũng có kẻ muốn diệt sát Tô Vũ.
Tô Vũ không chết, vạn giới luôn cảm nhận được uy hiếp.
. . .
Thiên Bính cáo lui.
Tô Vũ chờ người đi rồi mới bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Chư thiên vạn giới đều chắc chắn rằng ta muốn vào Tinh Vũ phủ đệ?"
Hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Ở trong mắt các ngươi, ta là kẻ không giữ được bình tĩnh như thế sao?
Ta không thể không đi vào!
Tô Vũ oán thầm một hồi, lòng hắn có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc nên đi hay không đi?
Đi thôi!
Hắn sắp hoàn thành đúc thân, nhưng còn chưa hoàn thành cửu biến, hắn có không ít bảo vật tỉ như Long huyết cổ thụ cực kỳ trân quý, tỉ như Ma Thần quả, tỉ như Ngũ hành quả. . . Nhưng những bảo vật này đủ cho hắn hoàn thành nguyên khí cửu biến sao?
Bộ trưởng Thiên bộ nói không sai, nguyên khí cửu biến của kẻ khác là biến hóa khi Đằng Không vào Lăng Vân. Còn Tô Vũ lại tương đương với Nhật Nguyệt hoàn thành cửu biến, đây là việc hoàn toàn không thể so sánh.
Nhất là bây giờ hắn đã mở Dương khiếu, lại còn không ngừng hấp thu nguyên khí, thuế biến lại càng thêm khó.
Kho báu lớn như Tinh Vũ phủ đệ bày ra trước mắt, dù có nguy hiểm thế nào thì Tô Vũ cũng phải đi.
Lần này thì hay rồi, khắp thiên hạ đều biết hắn muốn đi, chắc chắn rằng hắn sẽ đi, Tô Vũ thật sự rất muốn vả mặt một đám người, để bọn họ mở rộng tầm mắt, lão tử cứ không đi vào đấy. . . Đáng tiếc, đồ thơm quá, hắn không nỡ bỏ từ bỏ cơ hội này.
"Cửu Diệp thiên liên. . . Liệp Thiên các có ý gì?"
Khi không lại nói cho ta biết có bảo vật trân quý như vậy, là thứ có thể giúp người ta tiến vào cảnh giới Bán Hoàng, đây là muốn ta chuyển lời tới Nhân tộc sao?
Bằng không vì sao lại cố ý nhắc đến Đại Tần vương?
Tô Vũ nhíu mày, Liệp Thiên các cũng không phải thứ gì tốt.
Bán Hoàng. . . Nhân tộc khuyết thiếu Bán Hoàng, một khi Đại Tần vương đến Bán Hoàng, dù chưa chắc đã có thể hoàn toàn nhất thống Nhân tộc, nhưng đại khái vô địch Nhân tộc đều phải nghe lời hơn trước.
"Không có cảm giác tốt lành gì."
Tô Vũ nói thầm, vị bộ trưởng Thiên bộ của Liệp Thiên các chưa chắc đã có hảo tâm, chẳng lẽ muốn lợi dụng Nhân tộc tới ngăn cản vạn tộc?
Thực ra khả năng này rất lớn!
. . .
Liệp Thiên các bỗng nhiên nói muốn hợp tác với mình, Tô Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Hắn tính toán một chút, lại nghĩ tới điều gì mà đi về hậu điện, Tinh Hồng mở mắt ra, bây giờ Tinh Hồng không còn lâm vào trạng thái ngủ say nữa, thấy Tô Vũ thì y liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Có nghi hoặc gì sao?"
Tô Vũ gật đầu, "Ta đang nghĩ tới chuyện Tinh Vũ phủ đệ mở ra một tháng, nếu ta đến đó thì trong một tháng này, mấy tòa thánh thành không có thành chủ gánh chịu tử khí, các đại nhân có nhận áp lực vượt mức hay không?"
Tinh Hồng thản nhiên nói: "Lo lắng dư thừa, khi Chư Thiên chiến trường phong bế cơ hồ đều không thành chủ, trong thời gian ngắn thì trấn thủ đều có khả năng tiếp nhận."
Không khoa trương đến mức như ngươi lo lắng đâu.
Tô Vũ rất hữu dụng nhưng cũng không đại biểu không có Tô Vũ thì cổ thành liền xong đời.
Tô Vũ gật đầu, lại nói: "Còn có một việc, khi ta tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nghe nói lối đi tử khí sẽ bị cắt đứt, nói như vậy, ta sẽ nhớ Tinh Nguyệt quân chủ chết mất!"
Tô Vũ thở dài, "Hiện tại ta đã triển khai toàn bộ Dương khiếu, không có Tinh Nguyệt quân chủ cung cấp tử khí mà Dương khiếu lại không ngừng hấp thu nguyên khí của ta thì ta rất khó chống đỡ tiếp."
Thật là đáng sợ!
Ta không nỡ bỏ Tinh Nguyệt.
Đây là tình cảm chân thành của ta!
Không có nàng, ta sẽ phải tự mình thỏa mãn nhu cầu của Dương khiếu, sẽ phải cung cấp năng lượng liên tục cho Dương khiếu giống như Bạch gia lão tổ, ta còn đánh nổi hay chăng?
Đánh tới một nửa, Dương khiếu hút chết ta thì biết làm sao?
Vấn đề này rất nghiêm trọng!
Tô Vũ không đợi Tinh Hồng mở miệng đã nói: "Đại nhân, có cách nào có thể đem Tinh Nguyệt theo bên mình không?"
Đây là một bảo bối nạp điện khổng lồ!
Không có Tinh Nguyệt, ta sẽ rất khó chịu.
"Tô Vũ!"
Một tiếng rống giận dữ vang vọng lối đi.
Thân thể tượng đá to lớn của Tinh Hồng rung lắc dữ dội. Phía dưới, một vị quân chủ chịu không được kích thích này, điên cuồng công kích lối đi, nàng muốn ra ngoài giết Tô Vũ. Hắn khinh người quá đáng, không, là lấn lướt Tử Linh quá đáng!
Không có Tử Linh nào lại nhục nhã như nàng.
Tô Vũ còn dám đòi mang theo nàng tùy thân!
Đây là lời con người có thể nói ra sao?
Hắn còn là người ư?
Nàng là Tinh Nguyệt, là quân chủ của Tử Linh giới, là vô địch hoành hành xưng bá một phương, ngày hôm nay một tên Tô Vũ cỏn con lại dám buông lời nhục nhã nàng, nàng tức muốn phát nổ!
Tô Vũ bất đắc dĩ nhìn tượng đá đang rung động kịch liệt, hồi lâu sau mới khẽ cảm khái: "Đại nhân không thể phong tỏa triệt để lối đi sao?"
Lại để người ta nghe được rồi!
Phiền toái!
Tinh Hồng liếc nhìn hắn một cái, nói cứ như là lỗi của ta ấy. Đấy là do ngươi tự đột phát y tưởng, lại còn muốn buộc Tinh Nguyệt quanh lưng quần, ý nghĩ này. . . Ta sống vô số năm mà vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Tinh Nguyệt tức muốn nổ tung là lẽ thường tình.
Đừng coi Tử Linh không phải là người!
Dù sao người ta cũng là vô địch, hơn nữa còn có trí tuệ, lời ngươi nói quá kích thích sĩ diện của nàng ta rồi.