Lão Quy nhìn trước sau Tô Vũ một lượt rồi nói: “Thân thể ngươi mà muốn khôi phục hoàn toàn cũng không dễ. Bởi vì thân thể ngươi rất mạnh, ta cảm thấy không kém Nhật Nguyệt thất trọng bao nhiêu...”
Tô Vũ cười gượng, “Ta hết bảo vật rồi, đại nhân có không? Có thể cho ta mượn một ít không?”
“Ta sống cô độc một mình, nào có bảo vật gì.”
Lão Quy cười bảo: “Huống chi... Ngươi không sợ khi ta giúp ngươi khôi phục thân thể sẽ động tay động chân sao? Thân thể ngươi quá trân quý! Chu thiên khiếu, Thực Thiết đúc, một khi hoàn thành Lăng Vân cửu biến, ta nghĩ có lẽ thân thể không thôi cũng đã có lực lượng Nhật Nguyệt cửu trọng, thậm chí mạnh hơn nữa. Thân thể đáng sợ như thế, có lẽ sẽ bị vô số Vĩnh Hằng mơ ước, tam thế thân bị giết, có lẽ có thể dùng ngươi để làm vật chịu tải tạo ra tam thế thân cường đại hơn!”
Tô Vũ cười gượng, vội vàng nói: “Đại nhân đánh giá cao ta rồi, thân thể ta tầm thường mà, huống chi khi tới Lăng Vân, bởi vì không có chu thiên chi pháp, có khả năng ta sẽ cửu biến lung tung có lệ một chút, thân thể cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Ngươi sẽ làm vậy sao?”
Lão Quy mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hắn, tạm dừng vài giây, lúc này mới nói: “Tự khôi phục thân thể đi! Nếu ta nhớ không lầm thì tầng 3 Tinh Vũ phủ đệ có một cái hồ hoa sen... Cụ thể ở đâu thì ta đã quên, hoa sen trong hồ không đáng giá, hạt sen là độc dược, nhưng củ sen lại là bảo vật có thể giúp ngươi khôi phục thương thế, đừng ăn bậy, ăn hạt sen kia sẽ độc chết ngươi! Hơn nữa hoa sen này trông tương tự Cửu Diệp Thiên Liên, thường bị nhận lầm... Năm xưa cũng từng xảy ra trò cười vì nó.”
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, vội vàng hỏi: “Ý đại nhân là thứ này rất giống Cửu Diệp Thiên Liên?”
“Ừ.”
“Hoa sen gọi là gì?”
“Tiếu Khẩu Liên.”
Lão Quy chậm rãi nói: “Còn ở đó không thì ta không biết. Quá lâu rồi không đi, ai biết còn ở đó hay không, nhưng trong Tinh Vũ phủ đệ còn một ít bảo vật khôi phục thân thể khác...”
Tô Vũ gật đầu, trong lòng lẩm bẩm.
Tiếu Khẩu Liên!
Rất giống Cửu Diệp Thiên Liên, dù là cường giả thượng cổ thì cũng từng nhận sai.
Trong đầu Tô Vũ hiện ra một đám ý niệm, đây sẽ là đạo cụ lừa đảo tuyệt hảo!
Nếu lấy được, hắn bán đấu giá được không?
Bán cho vô địch!
Chậc chậc... Chưa chắc vô địch đã có thể phân biệt ra, dù sao thực lực như lão Quy mà còn nói là rất giống!
Tô Vũ vội hỏi: “Đại nhân, Tiếu Khẩu Liên có điểm nào khác Cửu Diệp Thiên Liên? Có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra không?”
Lão Quy ngoài ý muốn, ngươi để ý cái này làm gì?
Nhưng lão vẫn đáp: “Khi nội chứa thì thoạt nhìn không khác nhau lắm, gần như không thể phân biệt. Khi tràn ra, Cửu Diệp Thiên Liên và Tiếu Khẩu Liên vẫn tương tự nhau, chỉ có một ít điểm khác biệt. Bởi vì Cửu Diệp Thiên Liên sinh trưởng trong thời gian thông đạo, lực lượng thời gian nồng đậm, cho nên sẽ để lại hoa văn trên hoa sen, hoa văn thời gian giống như kim văn trên binh khí...”
“Tiếu Khẩu Liên cũng có hoa văn, nhưng hoa văn sinh trưởng tự nhiên, có vẻ so le không đồng đều...”
Ông giải thích vài câu, Tô Vũ vội vàng nhớ kỹ!
Hắn cảm thấy thông tin này rất hữu dụng.
Có lẽ có thể dùng để gạt người!
Đây là tài liệu rất tốt để lừa đảo, thời đại hiện nay, có mấy ai biết điều đó?
Đồ cổ cũng chưa chắc đã biết!
Nhà có người già như có bảo vật.
Lão Quy có lẽ còn xa xăm, cổ xưa hơn Cục lông lớn!
Không chừng còn già hơn cả Thiên Cổ!
Nghĩ vậy, Tô Vũ không hề do dự, lập tức hỏi: “Đại nhân, ngài và Thiên Cổ, ai lớn tuổi hơn?”
“...”
Câu hỏi thật nhàm chán.
Có điều lão Quy vẫn kiên nhẫn đáp: “Hồng Mông quy sống lâu hơn Tiên tộc một chút.”
Đã hiểu!
Ngài già hơn!
Quả nhiên, có lẽ đây chính là vị sống thọ nhất vạn giới hiện tại!
Lão Quy lên tiếng: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tô Vũ vội gật đầu: “Một chuyện cuối cùng, đại nhân, nếu ta đi Tinh Vũ phủ đệ, mặc kệ ta có đi hay không, vạn tộc đều sẽ nhằm vào Tinh Hồng cổ thành! Ta sẽ an bài một kẻ giả mạo, hẳn là gã có thể ngụy trang thành ta. Có điều ta đoán Tinh Hồng đại nhân sẽ bị ép ra tay... Đến lúc đó, không biết đại nhân...”
Lão Quy đạm mạc đáp: “Không sao! Bản tôn không thể ra khỏi thành, nhưng có lẽ ngươi từng thấy hình chiếu của ta ra tay. Nếu vi phạm quy tắc, 36 trấn thủ đều có thể ra tay. Gần đây Hà Đồ đi tìm viện binh, nơi đây cũng coi như an ổn, nếu hình chiếu cũng không làm gì được bọn họ thì bản tôn của ta sẽ đích thân ra mặt.”
Hà Đồ đi rồi!
Tô Vũ ngoài ý muốn, vội hỏi: “Hà Đồ chạy rồi à?”
“Đúng vậy, đi tìm viện binh.”
Lão Quy không quá để ý, cười nói: “Đâu phải lần đầu tiên hắn giở trò. Nghe hắn nói thì gần đây trong Tử Linh thiên hà có một tôn Tử Linh quân chủ sống lại, thực lực cường đại, có lẽ hắn đã đi tìm vị kia rồi.”
Tô Vũ vò đầu, Hà Đồ này... sao nghe như đi tìm gia trưởng để mách lẻo vậy?
Không, phải nói là đi lừa dối người ta làm tay đấm của mình!
Lão Quy nhắc tới Hà Đồ thì nở nụ cười: “Hà Đồ vẫn chưa lấy lại hết ký ức, đã quên rất nhiều điều, hy vọng không phải là đối thủ cũ của hắn sống lại, nếu kẻ kia khôi phục ký ức có quan hệ với hắn thì hắn xui xẻo lắm đây.”
Có khả năng Hà Đồ đã quên mất địch nhân của chính mình, nhưng chưa chắc địch nhân đã quên hắn, nếu là thật thì chắc sẽ rất thú vị.
Tô Vũ không nói gì, nghe lão Quy nói có vẻ như ông đang rất muốn xem một vở diễn mua vui từ chỗ Hà Đồ.
Aiiz, Hà Đồ đáng thương.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, lão Quy lại cười nhạt nói: “Nếu ngươi chết rồi sống lại ở Tử Linh giới thì cũng phải cẩn thận, mong là đừng gặp phải đối thủ, bởi có khả năng ngươi đã quên mất đối phương, nhưng đối phương vẫn nhớ rõ về ngươi.”
“...”
Nguyền rủa ta à?!
Tô Vũ chửi thầm trong lòng, có điều không dám mắng ra miệng.
Thật bất đắc dĩ!
Hắn biết được không ít tin tức từ chỗ lão Quy, vậy là đủ rồi, có đôi khi người già rất hữu dụng, cái gì cũng biết, tuy rằng chưa chắc đã nói hết cho ngươi, nhưng biết một vài thứ cơ bản đã là rất tốt.
Giờ phút này, ngoài thành, Tinh Hồng cổ thành đã biến mất.
Lão Quy mặc kệ, ông nói: “Ngươi không còn việc gì thì tự chơi một mình đi, lão hủ muốn ngủ!”
“...”
Tô Vũ lại phát hiện thêm một đặc điểm chung của người già, ấy là đều thích ngủ!
Hắn cạn lời!
Khó trách một đám sống lâu, hóa ra là nhờ ngủ đông ngày đêm.
Tô Vũ vội lắc mình biến hoá thành Lưu Hồng, đoạn hỏi: “Đại nhân, ngài có thể nhìn ra thân phận ta không?”
“...”
Tượng đá lão Quy mở mắt, nhìn thoáng qua Tô Vũ, bình thản đáp: “Thần văn không tệ lắm, nhưng mỗi người đều có khí tức bất đồng, mệnh cách bất đồng, khí vận bất đồng... Ngụy trang chỉ giấu diếm được Vĩnh Hằng tầm thường, không có khả năng che mắt được Hợp Đạo! Cái gọi là Hợp Đạo, quá khứ hiện tại tương lai đã là một thể, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy quá khứ của ngươi và tương lai ngay sau đó... Ta cũng nhìn thấy trạng thái ngươi vừa mới biến ảo.”
Tô Vũ kinh ngạc: “Ý ngài là ngài có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có thể nhìn thấy ta khi còn nhỏ không?”
“Không thể.”
Lão Quy giải thích: “Chỉ là một ít hồi tưởng và dự phán đơn giản, quá khứ có khả năng là chuẩn xác, tương lai thì chưa chắc. Hợp Đạo nhìn thấy ngươi thế nào thì còn tùy thực lực, thực lực cường đại, có lẽ liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy năm trước, nhỏ yếu thì có lẽ chỉ xem được mấy ngày... Cho nên, ngụy trang bình thường khó mà giấu diếm được Hợp Đạo!”
Tô Vũ chấn động, thật lợi hại.
Nhưng chỉ xem mấy ngày thì để làm gì.
Cùng lắm thì mấy ngày nay ta vờ làm người đứng đắn.
Đương nhiên, Hợp Đạo sẽ không tùy tiện xuất hiện, cẩn thận một chút là được, không cần tự hù dọa chính mình.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lại hỏi: “Đại nhân, quanh đây có ai theo dõi không? Nếu không, vậy ta đi đây.”
“Không có.”
Thanh âm lão Quy càng ngày càng nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất, ông buồn ngủ.
Gần đây, bởi vì chuyện của Tô Vũ mà ông chẳng được ngủ yên thân chút nào.