Trong thức hải, một cỗ ý chí lực tân sinh đang bùng nổ.
Sau khi ý chí lực hao hết sẽ có một giai đoạn tiến bộ.
Người bình thường mỗi ngày có thể chống đỡ một lần đã là không tệ, đến khi khôi phục ý chí lực, lại phải hao tốn chút thời gian, hai ba ngày xem vạn tộc nguyên bản một lần, đây là chuyện bình thường trước giai đoạn dưỡng tính.
Bạch Phong nói rằng mỗi ngày Tô Vũ vào một lần chỉ là nói chơi mà thôi.
Hai ba ngày một lần sẽ thích hợp với giai đoạn học viên của Tô Vũ hơn.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn biết ý chí lực khó khôi phục, nhưng hắn cảm thấy có thể là do ý chí lực của mình quá yếu nên khôi phục khá nhanh, trước đây xem vạn tộc nguyên bản ở nhà, hắn đã khôi phục rất nhanh, ngày nào cũng xem mấy mảnh vỡ vạn tộc nguyên bản, mảnh vỡ ghi chép về《 Tí Trảm 》, hắn giữ không được mấy ngày đã xem đến hỏng.
Trong phòng loại bỏ, Tô Vũ không lo về nguyên khí thiếu thốn nên việc tu luyện của hắn rất thuận lợi.
Nguyên khí trong cơ thể mau chóng khôi phục, trong lúc hắn rèn luyện khiếu huyệt thì tiểu đệ chữ “Máu” cũng ăn uống no say đến cực kì thỏa mãn, tới lúc bão hòa thì liền vùi đầu ngủ say.
Tô Vũ cảm ứng một thoáng, giờ phút này khí sắc của tiểu đệ chữ “Máu” sáng sủa rõ rệt, đặc biệt là khi so với tiểu đệ chữ "Lôi" bên cạnh thì rõ ràng trông nó bắt mắt hơn nhiều.
Xem ra thu hoạch không nhỏ!
Lần này hắn không nuốt tinh huyết để tu luyện, lần đầu tiên ở đây thì phải khiêm tốn một chút.
Tu luyện một giờ, cuối cùng Tô Vũ cắn răng, mang vẻ mặt thấy chết không sờn quyết tâm xông vào phòng Mảnh vỡ lần nữa!
Hắn không tin mình là kẻ yếu kém như vậy!
Tô Vũ hắn đã bị giết tới mấy ngàn lần trong mộng, có chiến trận gian khổ nào mà chưa trải qua? Nguy hiểm gì chưa từng gặp?
Chưa đến cực hạn, có thể là vì cực hạn của hắn cao hơn người bình thường mà thôi. Hắn bị giết nhiều lần rồi, cực hạn phải tăng lên chứ không phải do hắn không có năng lực!
Hắn không thừa nhận việc mình không có năng lực!
Từ khi còn bé, Tô Vũ chưa bao giờ cảm thấy mình vô năng, ở học phủ, cho dù không có Vạn Tộc sách họa, lúc ấy hắn cũng đạt thành tích đứng hàng đầu, ngoại trừ Lưu Nguyệt có thời gian học tập dài hơn hắn, thì hắn chính là học viên nắm giữ nhiều Vạn Tộc ngữ nhất.
Tại Nam Nguyên hắn rất ưu tú, tại đây cũng không thể là ngoại lệ!
Tô Vũ tiến vào phòng Mảnh vỡ, mở ra hình thức tự ngược lần nữa.
10 phút sau, cảm giác đau đớn quen thuộc lại bùng nổ.
15 phút, nước mắt sinh lý theo bản năng rơi xuống, đau quá, thực sự khó mà nhịn nổi!
20 phút, toàn thân Tô Vũ run rẩy, trong đầu hắn, hai thần văn chữ "Máu" và chữ "Lôi" đều đang bùng nổ hào quang, cùng giúp ý chí lực chống cự!
25 phút đồng hồ. . . Tô Vũ kiên trì 25 phút đồng hồ thì cuối cùng đành phải bỏ cuộc, vừa bò vừa lết ra ngoài.
Toàn thân hắn bị mồ hôi thấm ướt!
Tốt hơn lần trước một chút, Tô Vũ vui mừng quá đỗi, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ ý chí lực hắn đã được cường hóa, mạnh mẽ hơn ban nãy rồi, cũng có nghĩa là hắn đã cứng cỏi hơn, bền bỉ hơn!
Mặc dù. . . Còn chưa tới cực hạn.
"Ta có thể!"
Tô Vũ cắn chặt răng, chắc chắn hắn sẽ làm được, hôm nay không được, vậy thì ngày mai, ngày mai hắn nhất định có thể làm được.
Giống như năm đó khi hắn bị mộng cảnh đột kích, ngủ không yên.
Hắn không dám ngủ đến mức suýt đột tử.
Sau này hắn đã khắc phục!
Hắn cố chịu đựng, cố nén sợ hãi, từ làm lơ tử vong tới đi nghênh đón tử vong, đi tiếp nhận thống khổ. . .
Lúc còn rất nhỏ hắn đã có thể làm được.
Không lý nào hắn lại bị chặn lại ở cửa ải nho nhỏ này!
Đây cũng là cơ hội cường hóa chính mình!
Trong phòng Loại bỏ, Tô Vũ tiếp tục xếp bằng ngồi tu luyện, cố gắng khôi phục nguyên khí, hắn chờ ý chí lực khôi phục rồi lại tiếp tục tiến vào căn phòng “hành sức” bên kia.
Giờ khắc này, Tô Vũ không có suy nghĩ gì khác.
Đây là cơ hội hiếm có!
Hắn gặp được một nơi tốt thế này, đây không phải là cơ hội sao?
Bạch Phong nói không sai, giờ khắc này Tô Vũ cực kỳ đồng ý với quan điểm của anh, anh nói người khác tốn mấy vạn điểm công huân cũng không thể tiến vào, hiện tại hắn đã tin.
Khỏi cần phải nói, chỉ tính riêng hai căn phòng này, mấy vạn điểm công huân cũng đáng giá!
Chúng tương đương với một bản vạn tộc nguyên bản dùng không bao giờ hỏng, một giọt Nguyên Khí dịch dùng mãi không xong, Tô Vũ hoài nghi, mỗi lần hắn tu luyện, lượng nguyên khí bị tiêu hao còn hiệu quả hơn cả khi nuốt vào một giọt Nguyên Khí dịch.
Vạn tộc nguyên bản còn đắt giá hơn, hắn cho rằng nếu mình mà dùng với cường độ cao liên tục như thế, nhiều nhất là mười mấy hai mươi lần, một bản vạn tộc nguyên bản sẽ bị hỏng mất.
Đây chính là hơn trăm điểm công huân!
"Mỗi ngày ta vào hai căn phòng này mười lần, vậy thì đã lời ít nhất 100 điểm công huân rồi!"
Tô Vũ vừa tu luyện vừa suy nghĩ quy ra giá cả.
Thời gian để Tô Vũ khôi phục mất khoảng hơn một giờ, vào phòng Mảnh vỡ đối kháng thì chưa đến nửa giờ, tổng cộng 2 giờ.
Nếu mỗi ngày vào được 10 lần, vậy đó chính là 20 giờ.
"4 giờ để ăn uống ngủ nghỉ à?"
Tô Vũ thở dài, được rồi, không cần liều mạng như vậy, một ngày vào sáu, bảy lần là được rồi.
Lãi sáu bảy mươi điểm công huân đã không tệ!
Hăng quá hoá dở!
"Tàm tạm thôi, dù sao nơi đây cũng không chạy được, mỗi vòng hai giờ, một ngày mình vào 6 lần, tu luyện 12 giờ!"
Lúc này thì như vậy, nhưng hai ngày nữa học phủ bắt đầu giảng dạy khóa cơ sở, hắn còn phải đi học.
. . .
Tô Vũ bắt đầu tiến hành hình thức tuần hoàn.
Rèn luyện ý chí lực chống cự trong phòng Mảnh vỡ, khôi phục nguyên khí trong phòng Loại bỏ, bồi dưỡng tiểu đệ chữ “Máu”, khôi phục ý chí lực.
Có hai căn phòng này phụ trợ khiến hắn cảm thấy ý chí lực của mình đang không ngừng tăng lên.
Cụ thể là tăng lên bao nhiêu thì Tô Vũ không rõ.
Độ chứa đầy ý chí lực, chỉ có Văn Minh sư Đằng Không mới có thể cảm ứng được.
Mà những người khác chỉ có thể cảm ứng đại khái độ mạnh yếu.
Dù là thăm dò ý chí lực của bản thân thì cũng phải sau Dưỡng Tính mới có thể cảm nhận rõ ràng.
. . .
Đêm nay Tô Vũ ở lại trong phòng thí nghiệm.
Đây là buổi tối thứ tư từ khi Tô Vũ tới học phủ.
Ngày mùng 4 tháng 8.
Sáng sớm, Bạch Phong đã tới.
Vẻ ngoài của anh đã không còn trông chán chường, lôi thôi nữa.
Không biết hôm qua tên này đã đi đâu mà hiện giờ bộ dáng tiêu sái, tinh thần sung mãn, mặc quần áo mới, không còn râu ria xồm xoàm, gương mặt hồng nhuận phơn phớt.
Anh tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn lướt qua khu sinh hoạt lầu một, Bạch Phong nở nụ cười.
Rất tốt!
Quét dọn không tồi!
Cuối cùng cũng có chỗ đặt chân!
Khi lão sư trở về chắc sẽ không nổi giận đùng đùng nữa, mặc dù lão sư cũng rất ít khi quét dọn.
"Tô Vũ!"
Bạch Phong cảm ứng được khí tức của Tô Vũ, anh hô một tiếng.
Mấy phút sau, Tô Vũ sắc mặt tái nhợt bước ra từ một căn phòng.
Bạch Phong tiện tay cầm túi trong tay ném qua, cười nói: "Ta biết kiểu gì ngươi cũng không đi mà, ai lần đầu tiên tới đây cũng đều không nỡ bỏ đi! Ăn chút gì đi, ta vừa mua ngoài mang về, mùi vị không tệ!"
"Tạ ơn lão sư!"
Tô Vũ nhận lấy, ăn như hổ đói, từ hôm qua đến giờ hắn chưa ăn gì cả, sắp chết đói tới nơi rồi, vừa rồi hắn còn đang định ra ngoài kiếm chút gì để nhét bụng.
Bạch Phong cười cười định hỏi gì đó, bỗng nhiên vẻ mặt anh cứng đờ.
"Hả?" Bạch Phong nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tô Vũ, anh hoa mắt à?
Đó là ý chí lực bùng nổ!
Tô Vũ đang dùng cơm thì cảm nhận được một ý chí lực đang quét qua chính mình, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Phong nhưng không nói gì.
Bạch Phong chớp chớp mắt, thu hồi ý chí lực.
Sau đó, ý chí lực lại bùng nổ lần nữa!
Tô Vũ lại cảm nhận được ý chí lực quét qua, hắn bất an nhúc nhích thân thể, rồi hắn phát hiện ánh mắt Bạch Phong. . . Không thích hợp!
Làm sao vậy?
Bạch Phong không để ý tới hắn, anh sờ cằm, trầm tư một hồi mới chậm rãi hỏi: "Hôm qua ngươi vào phòng Mảnh vỡ rồi sao?"
"Vâng."
"Ở đó bao lâu?"
Tô Vũ ngượng ngùng đáp: "Không lâu lắm."
"Không lâu là bao lâu?"
"Không đến nửa giờ. . .” Tô Vũ hơi lúng túng: "Ban đầu chỉ có 20 phút, mấy lần sau thì dài hơn một chút, lần cuối cùng vừa vặn nửa giờ. . ."
". . ."