Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2199 - Chương 2199: Chuyện Bé Xé Ra To

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2199: Chuyện Bé Xé Ra To
 

Tầng bảy.

Oanh!

Tiếng nổ lớn điếc tai, Băng Phong Thần vương giận dữ quát: "Lam Thiên, ngươi muốn chết à?"

"Ta ủy khuất quá!"

Tiếng than thở thê lương lại vang vọng.

Cút con mẹ ngươi đi!

Băng Phong Thần vương nhịn không được mắng: "Oan ức của ngươi cũng không phải là do bổn tọa tạo thành, mà là Ma tộc và Tiên tộc, ngươi tìm bổn tọa làm gì?"

Ông cũng rất phiền muộn!

Liên quan gì tới ta!

Ngươi có uất ức đến mấy thì cũng không phải do ta xử oan cho ngươi, trước đó ngươi giết một vị chuẩn vô địch Thần tộc mà ta còn chưa tìm ngươi tính sổ kia kìa.

Băng Phong Thần vương không yếu, ông ta là Vĩnh Hằng tứ đoạn.

Dù Lam Thiên có thể chiến vô địch thì cũng không phải là đối thủ của ông, nhưng tại địa phương quỷ quái này, Lam Thiên dường như đã biến thành sự tồn tại cực kỳ kinh khủng, bởi vì mỗi một lần y thê lương gào thét đều sẽ có một cỗ lực lượng cường hãn trùng kích biển ý chí của ông ta.

Điều này làm cho Băng Phong Thần vương vô cùng khó chịu.

Ngươi nhìn ta chằm chằm thế này làm gì?

"Ta ủy khuất quá, phân thân của ta đã chết rất nhiều, ta thấy bên chỗ ngươi có không ít phân thân, cho ta một chút thì ta sẽ rời đi!"

Vô số Lam Thiên hiện lên, thanh âm ỉ ôi hệt như một đứa bé.

Các ngươi đánh nổ phân thân của ta, ta chỉ muốn đòi lại phân thân.

Thật sự y cảm nhận được ở chỗ Băng Phong Thần vương có rất nhiều khí tức sinh mệnh.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì thành viên của Thần tộc đều đang ở chỗ Băng Phong Thần vương.

Y muốn phân thân!

Tô Vũ giết người để dung nhập Văn Minh Chí của mình, Lam Thiên cũng muốn giết người để hợp vạn đạo cho y.

Băng Phong Thần vương cười lạnh, bốn phương tám hướng trong nháy mắt hóa thành băng tuyết, thiên địa bị đông kết, không gian đều bị đông cứng, các phân thân của Lam Thiên bị đóng băng tức thì.

Thấy thế Lam Thiên lại càng thêm uất ức, tiếng gào thê lương truyền ra từ những tượng băng kia: "Ngươi lại giết ta, ngươi lại giết ta, trời ạ, ta ủy khuất quá!"

"Mẹ nó, đồ điên!"

Băng Phong Thần vương chửi bậy một tiếng, người khác có tam thế thân, giết ba tôn thì người liền chết rồi.

Dù là có phân thân thì cũng chỉ là thần văn phân thân hoặc là khôi lỗi phân thân, kỳ thật vẫn rất dễ dàng phân biệt. Lam Thiên thì khác, mỗi một phân thân của y đều giống hệt như bản tôn, chỉ cần một cái phân thân còn tồn tại thì có vẻ như y sẽ không chết được.

Gia hỏa này vô cùng đáng sợ.

Cũng rất khó dùng cảnh giới để cân nhắc xem xét về Lam Thiên, bởi vì y là vạn thân hợp đạo, ngươi cảm thấy y chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng, thế nhưng y lại không phải, chính y đại khái cũng không biết mình là cảnh giới gì.

Lam Thiên thật sự đã triệt để tạo ra con đường riêng của mình, kiên trì đi theo con đường đó.

Một con đường mà đối với các tộc là rất biến thái, rất tà ác.

Giết người, luyện hóa, dung hợp hóa thành phân thân, phân thân không chết thì ta bất diệt!

Lam Thiên quá khó chơi, giết thì giết không chết, vô địch cũng phải nhức đầu.

Băng Phong Thần vương không để ý tới y nữa, ông đóng băng thiên địa rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây, có điều bốn phương tám hướng vẫn vang lên âm thanh nỉ non lạnh cả sống lưng: "Băng Phong, ngươi đánh ta, ngươi giết rất nhiều phân thân của ta, ta ủy khuất quá, ngươi đền cho ta đi..."

"Hu hu hu… Ta ủy khuất lắm, tại sao lại giết phân thân của ta, tại sao? Tại sao?"

Thanh âm oán niệm cực kỳ cường hãn đánh thẳng vào màng nhĩ của vô số người.

. . .

Cùng lúc ấy.

Bên trong Huyễn Thiên Kính, không ít người đột ngột thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, thanh âm oán niệm kia xuyên thấu hư không, xuyên thấu Thiên binh, đánh thẳng vào đại não của tất cả mọi người.

Băng Phong Thần vương không bị sao, nhưng người ở bên trong lại phải nhận trùng kích dữ dội.

Thê thảm nhất phải kể đến Tô Vũ, sắc mặt hắn tái nhợt, bởi vì hắn đang mở ra khiếu huyệt nên hắn còn phải nghe thấy nhiều thứ hơn.

"Ta ủy khuất quá, Thái Sơn, ta muốn trả thù, vì sao ngươi lại giết ta? Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!"

"Thái Sơn, ngươi ở đâu?"

"Thái Sơn, ta vẫn còn sống, ta sẽ tìm ngươi, ta muốn giết ngươi. . ."

". . ."

Lam Thiên thật lợi hại, y đã dẫn động oán niệm của lão Chu rồi.

Lão Chu nói Thái Sơn đã giết mình, vậy thì có lẽ lão Chu thực sự chết rồi, thế nhưng lão không trở thành Tử Linh mà là hóa thành oán linh, lão muốn sống lại ở sinh linh giới chứ không phải Tử Linh giới!

Lão có thân thể, thân thể vẫn còn tồn tại!

Lão có tàn niệm, tàn niệm vẫn còn tồn tại.

Vì vậy Tô Vũ suy đoán hẳn là lão Chu có thể phục sinh, điểm mấu chốt nằm ở trên thân hai người là mình và Lam Thiên. Lam Thiên đang kích phát oán niệm của lão Chu, mà mình thì nắm giữ chú ngữ để mở ra.

Một khi mình hô thêm nhiều tiếng "Thái Sơn", có lẽ lão Chu sẽ thật sự bạo động tới thức tỉnh.

"Phiền toái!"

Tô Vũ thầm mắng một tiếng, bị Lam Thiên xáo trộn như vậy khiến hắn cũng khó lòng nắm chắc được hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của mình.

Bên trong Huyễn Thiên Kính, Chiến Vô Song vội quát: "Tất cả phong bế giác quan, đừng nghe nữa!"

Bằng không thì sẽ chết!

Một đám người dồn dập ngồi xuống xếp bằng, phong bế giác quan, có điều Chiến Vô Song và Vũ Thánh thì không làm gì cả.

Tô Vũ cũng không cần, thế nhưng hắn vẫn giả bộ như đang phong bế.

Hắn không khỏi thầm nghĩ, liệu có phải Chiến Vô Song là gián điệp do mình cài vào hay không?

Ngươi thật là giỏi, ngươi bảo mọi người phong bế giác quan, bây giờ mà ta giết bọn họ thì chưa chắc bọn họ đã biết bản thân bị giết rồi, đây là dâng sẵn đồ ăn lên tận miệng cho ta à?

Hiện tại chỉ cần Văn Minh Chí hiện ra, hơn trăm người ở đây sẽ bị giết sạch trong vòng vài giây, đương nhiên còn mỗi Chiến Vô Song cùng Vũ Thánh là có thể phản kháng.

"Cũng coi như giảm bớt chuyện cho ta!"

Tô Vũ còn đang nghĩ ngợi, Chiến Vô Song đột nhiên đánh một quyền xuống phía dưới, oanh kích dữ dội trực tiếp về phía mọi người.

Tô Vũ thoáng cả kinh, hắn cưỡng ép bản thân giữ vững mọi động tĩnh.

Quả nhiên, một quyền của Chiến Vô Song đánh đến trên đỉnh đầu mọi người thì ngừng lại, ánh mắt hắn ta cực kỳ sắc bén nhìn chung quanh một lượt, Vũ Thánh cũng phi xuống dưới kiểm tra một hồi rồi cười nói: "Không sao! Dù tên kia thật sự tới đây thì cũng không trốn ở trong đội ngũ Thần tộc chúng ta, Vô Song, không cần phải cảnh giác như thế."

"Khiến đại nhân chê cười rồi!"

Chiến Vô Song chắp tay một cái, nhìn một vòng xuống đám người bên dưới, âm thanh trùng kích bên ngoài vẫn còn, thế nhưng ảnh hưởng đối với hắn có vẻ không quá lớn, sắc mặt Chiến Vô Song hơi tái, trong mắt lại bộc phát thần quang, mở miệng nói: "Tô Vũ, nếu ngươi ở trong này thì ta sẽ mở cửa cho ngươi rời đi, vốn dĩ Thần tộc và Nhân tộc đã là địch, ngươi có giết những người này thì cũng không thay đổi được gì, thật sự có năng lực thì hãy giết hết vô địch chư thiên đi, vạn tộc tự nhiên sẽ không dám đối địch với ngươi nữa!"

Im ắng.

Vũ Thánh cũng câm nín, đúng là chuyện bé xé ra to!

Thứ nhất, Tô Vũ chưa hẳn đã tới.

Thứ hai, tới thì cũng không nhất định là ở trong Thần tộc.

Thứ ba, vô địch đều đã dò xét mấy lần mà còn không phát hiện chuyện gì khả nghi, ngươi còn mạnh hơn cả vô địch à?

Thứ tư, dù Tô Vũ thật sự ở đây, không phải là còn có ta sao? Hắn có yêu nghiệt đến mấy thì hắn có thể sánh với chuẩn vô địch không?

Không phải là Vũ Thánh xem thường Tô Vũ, nhưng thật sự cảnh giới của Tô Vũ quá thấp, mới chỉ là Lăng Vân cảnh mà thôi.

Giữa Lăng Vân và chuẩn vô địch thì còn cách cả Sơn Hải cùng Nhật Nguyệt.

Tuy trước đó Tô Vũ đã cho thấy thực lực Nhật Nguyệt, bất quá khó khăn lắm cũng chỉ đạt tới cao trọng, cả Nhật Nguyệt cửu trọng cũng chưa chạm đến.

Lần trước Chiến Vô Song chịu thiệt trong tay hắn, một lần bị rắn cắn nên mười năm sợ dây thừng rồi!

Bình Luận (0)
Comment