Cùng lúc đó.
Bên chỗ Tử Linh, có vị không nhịn được nói: "Những con rệp này thật là phiền phức, hay là tùy ý săn giết đi!"
Tinh Nguyệt cảm thấy cực kỳ vô lực.
Bình thường dưới tình huống không chịu quy tắc khống chế, những vị Tử Linh quân chủ này sẽ hành xử tùy tâm sở dục, bọn họ có dục vọng giết chóc và hủy diệt mãnh liệt, thế mà nãy giờ đã đuổi theo rất lâu nhưng vẫn vô pháp chém giết mấy vị Tiên vương kia khiến bọn họ hơi mất kiên nhẫn rồi!
Tinh Nguyệt cũng thấy lo lắng, ta mới vừa làm lãnh tụ Tử Linh được có một lúc, chưa gì đã mất chức sao?
"Chết tiệt, Tô Vũ, bây giờ nên làm gì?"
Tinh Nguyệt rất sốt ruột, hiện tại ta phải làm thế nào?
Tử Linh quân chủ có bản tính hoang dại quá mạnh, mãi mà giết không được mấy vị Tiên vương nên tất cả bọn họ đều thấy mất kiên nhẫn, thậm chí đã muốn chạy đi tự do tìm đối thủ, tìm kiếm mục tiêu, tìm kiếm con mồi.
Rất nhanh Tinh Nguyệt đã nhận được tin tức.
Mắt thấy những vị Tử Linh quân chủ kia không kiên nhẫn được nữa, Tinh Nguyệt nhanh chóng truyền âm nói: "Nhất định phải giết Tiên tộc, không giết Tiên tộc thì chúng ta vô pháp mở ra cổng truyền tống. Giết Tiên vương cũng là vì chuẩn bị cho lần tiến vào Tinh Vũ phủ đệ tiếp theo, bằng không dù Hà Đồ mở được thông đạo Tử Linh này ra thì cũng không duy trì thêm được bao lâu!"
Một đám Tử Linh ngớ ra, giết Tiên tộc có liên quan tới việc truyền tống sao?
Bọn họ liền nhìn về phía Hà Đồ, Hà Đồ vốn đâu biết bản thân tới đây thế nào, hiện tại thấy mọi người đều nhìn mình thì vội nói: "Việc này hẳn là Tinh Nguyệt hiểu rõ hơn ta. . ."
Đừng hỏi ta!
Ta không biết tình huống, bình thường thì ta còn có thể lừa dối một phen, nhưng bây giờ Tinh Nguyệt đang ở đây làm Hà Đồ rất khó chịu, y cảm giác mình biết không nhiều bằng Tinh Nguyệt, muốn lừa dối đám ngốc kia cũng quá khó khăn.
"Vậy giết một tên thôi, Tinh Nguyệt, giết một tên đủ chưa?"
"Miễn cưỡng cũng đủ, một giọt tinh huyết có thể truyền tống một vị, giết một tên rồi chắt lọc tinh huyết của hắn, có lẽ sẽ đủ cho chúng ta truyền tống thôi. Đương nhiên giết nhiều thêm nữa là tốt nhất. . ."
"Được lắm, vậy thì giết thôi."
Một đám Tử Linh như được tiếp thêm động lực, từng tên một ngao ô o o o gào rú, đánh cho năm vị Tiên vương chạy trốn tứ phía.
Huyền Hách Tiên vương, Nguyệt Thực Tiên vương đều điên cuồng chửi bậy!
Con mẹ nó!
Đám Tử Linh này điên rồi sao?
Cứ nhằm vào họ làm gì?
"Nhanh tới Cung Vương phủ, lôi theo những người khác xuống nước, bằng không thì chúng ta sẽ xong đời!"
Mấy vị Tiên vương cũng nhanh chóng truyền âm, đi mau!
Bằng không thì sẽ chết thật đó!
Không cần nhiều lời, mấy vị Tiên vương đều nhanh chóng chạy trốn về phía Cung Vương phủ, nếu còn không chạy thì mọi người sẽ cùng xui xẻo ở đây.
Ầm ầm ầm!!!
Không trung có một lối đi thời không dài hẹp hiện ra, nhưng trong nháy mắt lại bị mấy vị Tử Linh cường đại xông tới đánh gãy, toàn thân năm vị Tiên vương đều bị phản phệ đẫm máu, mà Tử Linh thấy thế lại càng hào hứng xông lên đánh giết, đánh cho đám Tiên vương kia sắc mặt trắng bệch, tam thân đều có dấu hiệu tán loạn.
Mắt thấy sắp tới Cung Vương phủ rồi, vào thời khắc này, Hà Đồ cùng Thác Phạt luôn không hề phát uy đột nhiên dồn dập quát lên một tiếng lớn, mấy vị Tử Linh vô địch còn lại cũng dốc hết toàn lực đập về phía một vị Tiên vương!
Hà Đồ tung ra một chưởng đánh cho gã Tiên vương kia thổ huyết dữ dội. Thác Phạt lại bổ thêm đao, đấm xuống một quyền, trực tiếp đánh nát thân thể đối phương!
Oanh!
Thời không trường hà vắt ngang, phía trước, trong đám Tiên vương đang chạy trốn có người quay đầu nhìn lại, mà Huyền Hách Tiên vương đi đầu tiên thì quát to: "Đi mau!"
Còn nhìn cái gì?
Lại nhìn nữa thì toàn bộ đều xong đời.
"Đáng chết!"
Vị Tiên vương quay đầu lại nhìn khẽ biến sắc, nhanh chóng chui vào Cung Vương phủ.
Mà gã Tiên vương bị Tử Linh tóm được thì biến sắc, gã nổi giận gầm lên một tiếng, ầm!!!
Tiếng nổ long trời lở đất, một lối đi thời không xỏ xuyên qua, một đầu khác nối thẳng đến Cung Vương phủ, mà trạng thái tam thân hợp nhất của gã ta đã bị đánh tan, ba cỗ nhục thân lập tức hiện ra, trong nháy mắt đã tan vỡ mất một cỗ.
Thế thân thứ hai cũng không thể ngăn trở bao lâu thì đã bị Tử Linh đánh bại.
Thế thân thứ ba của vị Tiên vương này nhanh chóng lao vào trong thời không trường hà, nháy mắt gã ta đã xuất hiện ở Cung Vương phủ, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Vừa định chạy sâu vào trong, bên cạnh lại đột nhiên hiện lên một nhân ảnh, "Hí hí, của ta!"
Trong nháy mắt, chung quanh gã Tiên vương ấy đã xuất hiện trên trăm tên Lam Thiên.
Những tên Lam Thiên này vừa xuất hiện liền điên cuồng tự bạo.
Oành oành oành!
Mấy trăm phân thân nổ tung khiến thế thân cuối cùng của gã Tiên vương cũng bị chấn động phản phệ, sau đó phập một tiếng, một bàn tay như bạch ngọc xuyên thấu đầu của gã, đánh xuyên biển ý chí của gã rồi đào ra một khối vật gánh chịu.
Ầm!
Thân thể Tiên vương nổ tan tành, tam thân đều vẫn lạc.
"Lam Thiên!"
Đám Nguyệt Thực Tiên vương giận dữ gầm lên, lúc này mấy người bọn họ ở ngay cách đó không xa.
Lam Thiên vẫn còn không ít phân thân tồn tại xung quanh, y cười đắc ý, hào hứng khoe: "Vô địch cũng dễ giết quá đi!"
Một đám Tiên vương tức giận mắng chửi!
Dễ giết?
Vị vô địch xui xẻo kia đã bị Tử Linh đánh bể hai thế thân, thế thân thứ ba thì bị trọng thương, rồi lại bị tên khốn kiếp nhà ngươi đánh lén, ngươi mới có thể giết được gã, thế mà ngươi còn dám. . .
Không kịp nói cái gì nữa rồi, lúc bấy giờ, dù bọn họ đang ở trong Tinh Vũ phủ đệ thì cũng xuất hiện vô số huyết vân.
Lan ra tận bên ngoài!
Lan ra đến cả Chư Thiên!
Mà trên đỉnh đầu một trong số phân thân của Lam Thiên đột nhiên hiện lên một đám mây màu, tức khắc, sáu bảy vị vô địch liền lao đến nơi này, một tên Ma vương trực tiếp đánh xuống một búa!
Thiên địa ban thưởng!
Điều này đại biểu phân thân này có lẽ là chủ thân của Lam Thiên.
Lam Thiên đã giết một vị vô địch, tự nhiên là sẽ có ban thưởng, dù sao y cũng không phải Tử Linh.
"Đừng mà!"
Lam Thiên u oán hô một tiếng, ta vất vả lắm mới cầm được ít ban thưởng, không dễ dàng chút nào, y chợt hô to: "Tô Vũ, ngươi làm cái gì thế?"
Mấy vị vô địch quay đầu lại theo bản năng.
Nếu là người khác thì hiển nhiên sẽ bọn họ sẽ không thèm chú ý.
Nhưng đó lại là Tô Vũ - là kẻ mà bọn họ nhất định phải quản!
Nhìn lại. . . nhưng chẳng có cái gì cả.
Ma vương kia phản ứng rất nhanh, một búa của gã đã nện xuống đầu Lam Thiên, một búa cực kỳ cường hãn.
Lam Thiên là kẻ hết sức quỷ dị, tà môn, ngoài Tô Vũ ra thì đây là kẻ chắc chắn phải giết.
"Thật là khiến người ta thương tâm!"
Lam Thiên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, một tiếng ầm vang, một búa của Ma vương đã chém Lam Thiên thành vô vàn mảnh vỡ, phân thân ở bốn phía cũng biến mất trong phút chốc như thể y đã chết rồi.
Thế nhưng, Ma vương lại quát: "Y chưa chết!"
Chết rồi thì sẽ có dị tượng!
Giờ khắc này, ở một địa phương xa xôi lại có một Lam Thiên đi ra, rất nhanh, vô số Lam Thiên khác liền xuất hiện theo, có điều khí tức đã yếu đi một ít so với trước.
Lam Thiên lộ vẻ mặt ai oán, "Xong đời rồi, một trong chủ thân của ta đã bị các ngươi giết, xong rồi xong rồi! Thực lực của ta giảm sút rồi!"
". . ."
Thực lực của y giảm xuống, phân thân vừa bị giết xác thực là một trong những chủ thân của y, thế nhưng đó chỉ là một trong!
Nghe thế, những vị vô địch khác tức tới muốn giơ ngón giữa.
Thế này rồi mà còn chưa chết?
Thiên địa quy tắc ban thưởng mà vẫn không phải chân thân của Lam Thiên, chết tiệt, hay là nói gia hỏa này vốn đã đánh mất chân thân? Mọi phân thân đều là chủ thân của y?