Trong mắt Huyết Hỏa Ma vương lập lòe huyết quang, sau đó một khối lệnh bài hiện lên, đó là lệnh bài thân phận của gã.
Gã cầm lệnh bài, nhìn khắp nơi, từng đạo lực lượng quy tắc dày đặc bao phủ hư không.
Tại địa phương quỷ quái này, nếu không có thân phận nhất định, vậy thì đúng là nguy cơ khắp nơi.
Gã không quản đám người xung quanh, tự cầm lệnh bài đi dọc theo bạch ngọc đại đạo, di chuyển ra vòng ngoài, đúng vậy, vòng ngoài.
Gã chỉ là tham tướng mà thôi, còn không bằng tướng quân, kể cả tướng quân vô danh.
Dựa theo quyền hạn cấp bậc thì Nhân Hoàng là cao nhất, cấp 1.
Văn vương Võ vương thấp hơn một chút, đều là quyền hạn cấp 2.
Bán Hoàng các tộc và Nhân vương là cấp 3.
Cường giả phong hầu là quyền hạn cấp 4, tướng quân phong hào mới là quyền hạn cấp 5, tướng quân không chính hiệu quyền hạn cấp 6, Huyết Hỏa Ma vương là tham tướng, không khác với chức viện trưởng thư viện của Lam Thiên lắm, đều là quân binh cao nhất dưới tướng quân - Quyền hạn cấp 7!
Thấp hơn nữa còn có cấp 8 cấp 9, cấp thấp hơn nữa thì không có tư cách lên tầng 8, quyền hạn cấp 7 không tính quá thấp, vừa vặn đứng giữa giai cấp thống trị và bị thống trị ở thời thượng cổ.
Bên ngoài đều là đại tướng một phương.
Kỳ thật chức vị thành chủ Hồng Mông thành của Tô Vũ không tính là cấp 4, dù dựa theo thân phận năm xưa của lão Quy thì cũng chỉ tới quyền hạn cấp 5, nhưng hắn mang theo Văn Mộ bia nên mới vượt cấp lên quyền hạn cấp 4, hiển nhiên năm xưa người trông coi Văn Mộ đều là cường giả cấp bậc phong hầu.
Huyết Hỏa Ma vương mặc kệ người khác, gã chỉ có quyền hạn cấp 7, dựa theo tư liệu gã biết được thì gã không thể đến khu vực của những cường giả cao hơn ba cấp, ví dụ như cường giả phong hầu ở cấp 4, gã không thể qua bên đó.
Bên ngoài phủ tướng quân phong hào thì có thể qua xem một chút.
Mà Tô Vũ, quyền hạn của hắn là cấp 4, cũng có nghĩa là hắn không được lên tầng 9, đồng thời nếu không được tuyên triệu thì hắn cũng không được đến vạn giới cung, quyền hạn cấp bậc vạn giới cung cũng rất cao.
Còn lại phần lớn mọi nơi ở tầng 7 hắn đều có thể đến được.
Đáng tiếc Tô Vũ lại không biết những điều này, hắn còn quá trẻ, kiến thức nông cạn, không biết quá nhiều về thời đại huy hoàng năm xưa. Huyết Hỏa Ma vương đi thẳng, trong mắt lập lòe huyết quang, lúc đi ngang qua hai người Liễu Văn Ngạn, sát khí trong mắt dần dâng lên, ánh mắt Liễu Văn Ngạn khẽ biến, khí tức tăng mạnh, trong nháy mắt đã đạt tới Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh cấp.
Là nhờ thần văn!
Thần văn cuối cùng của Diệp Bá Thiên!
Lúc trước ông đã kích nổ hết, nhưng thần văn tặng Ngô Gia vẫn luôn được nàng lưu giữ, lần này ông muốn lên tầng 8, lo rằng mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới mượn lại thần văn này từ chỗ Ngô Gia.
Kỳ thật ông vốn không định vận dụng thần văn này.
Ông biết, dù có là Nhật Nguyệt cửu trọng thì vẫn bị Huyết Hỏa Ma vương nhẹ nhàng bóp chết, nhưng ông không cam lòng bị bóp chết, ông đã sẵn sàng liều mạng phản kích.
Ông muốn phá vỡ quy tắc nơi đây, cho tên Huyết Hỏa Ma vương kia gặp xui xẻo.
Huyết Hỏa Ma vương thấy ông muốn công kích quy tắc thì không khỏi tức giận mắng một tiếng!
Cút mẹ nhà ngươi đi!
Nếu bổn vương đang ở thời kỳ toàn thịnh, ta sợ ngươi chắc?
Dù quy tắc có mạnh hơn nữa thì cũng không làm gì được gã!
Nhưng hiện tại... Thôi, mặc kệ kẻ điên này đi!
Lão tử không định giết ngươi, ngươi bày ra bộ dáng liều mạng làm gì?
Nếu thật sự động đến quy tắc làm chính mình bị trọng thương, bại lộ cả thủ đoạn, dù sao gã cũng là Vĩnh Hằng cửu đoạn, có lẽ sẽ khiến mấy gia hỏa kia mơ ước biển ý chí của gã, thèm khát bảo vật của gã.
Gã phải chạy!
Huyết Hỏa Ma vương không hứng thú liều mạng cùng bọn họ, tuy rằng Liễu Văn Ngạn là sư phụ của Tô Vũ, thương thế của gã là do Tô Vũ tạo thành, hiển nhiên gã rất muốn làm thịt ông để trút giận, nhưng nếu chỉ vì trút giận mà ảnh hưởng đến tính mạng chính mình vậy thì quên đi!
Huyết Hỏa Ma vương lạnh lùng nói: “Nực cười!”
Gã lộ vẻ chướng mắt, khinh thường, miệt thị, sau đó cất bước rời đi.
Ấu trĩ!
Bổn tọa đường đường là Vĩnh Hằng cửu đoạn, ai thèm chấp nhất với một tên Nhật Nguyệt nhỏ nhoi như ngươi?
Thấy gã thật sự không có ý định làm gì, Liễu Văn Ngạn mới len lén thở hắt ra.
Huyết Hỏa Ma vương quá nguy hiểm!
Làm ta sợ muốn chết!
Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, ông không dám mở miệng, đó là cường giả sánh ngang với người mạnh nhất Nhân tộc, dù Liễu Văn Ngạn có cuồng loạn tới đâu thì cũng không dám tùy tiện càn quấy với kẻ như vậy.
Thấy gã khuất bóng rồi, tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đi rồi!
Thật đáng sợ!
Huyết Hỏa Ma vương mắt cao hơn đầu vậy mà không giết bọn họ, quá may mắn!
Bọn họ vừa nghĩ vậy, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, Lam Thiên nhẹ nhàng bay tới, bất quá không ai nhận ra y.
Một đám lộ ánh mắt khác thường, ai đây?
Đành chịu thôi, bộ dáng Lam Thiên nay cái này mai cái khác, khí tức cũng thường xuyên thay đổi, nhất thời không nhận ra được.
Lam Thiên vừa thấy mấy người này liền nhếch môi, cất lên giọng nói bất phân nam nữ: “Ồ, các hài tử đáng yêu của ta đều đang ở đây à? Thấy Huyết Hỏa đâu không? Huyết Hỏa đáng yêu của ta chạy đi đâu rồi?”
“À!”
Lam Thiên!
Nhận ra rồi!
Liễu Văn Ngạn vội nói: “Lam Thiên tiền bối...”
Lam Thiên lại cất giọng nói thiếu đánh: “Là hai ngươi sao, thấy Huyết Hỏa đáng yêu đâu không? Thấy không?”
“Huyết Hỏa Ma vương mới vừa rời đi...”
“Ồ, tên khốn ấy bị thương không nhẹ, có điều chạy nhanh thật, xem ra ta phải đi tìm, làm thịt gã rồi tính tiếp!”
“...”
Một đám người dại ra, cái gì?
Giết ai?
Huyết Hỏa Ma vương?
Giết vị cường giả tuyệt thế đó ư?
Đùa gì thế?
Lam Thiên cười ha hả: “Làm sao? Giết gã có vấn đề gì? Trường Hà, ngươi cũng giết được đấy. Để ta đoán xem nào, chắc thực lực còn lại của gã không đến 1%, gã chết chắc rồi!”
Trường Hà hơi rung động, nghĩ tới bộ dáng Huyết Hỏa Ma vương suy yếu ban nãy cùng với thái độ vội vàng rời đi, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, hắn cẩn thận hỏi: “Huyết Hỏa Ma vương bị thương rồi à? Tầng 7 đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Thiên cười đáp: “Đương nhiên, tầng 7 vui lắm, vô địch đã chết... Để ta tính nào, chắc tầm 30 người...”
Cả đám ngây ngẩn, tổng cộng chỉ có khoảng 30 vị vô địch đến đây, Lam Thiên lại nói có tầm 30 vị chết rồi. Chết sạch ư?
Đừng đùa!
Sao có thể?
Trưởng lão Liệp Thiên các vội hỏi: “Bộ trưởng của ta đâu?”
“Lão ấy à?”
Lam Thiên tươi cười: “Chắc là chết rồi. Không rõ lắm, không chết thì cũng tàn, nếu không tới tầng 8 thì hẳn là đã tiến vào Tử Linh giới, tình huống cụ thể thì ta không rõ, lão quá thảm...”
Cả đám nghe mà kinh hãi.
Ma Đa Na không nhịn được, mở miệng hỏi: “Là Tô Vũ làm phải không?”
Tô Vũ trốn trong cái bóng câm nín!
Tiểu Ma, ngươi hiểu lầm ta quá sâu rồi đấy!
Đó chính là Vĩnh Hằng cửu đoạn, bọn họ có chết hay không thì liên quan gì đến ta?
Lúc này Tô Vũ đang cân nhắc xem xem có nên diệt hết đám cường giả ở đây hay không.
Ma Đa Na, Liệp Thiên các, Mệnh tộc, Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, có nên giết hết không nhỉ?
Có khó lắm không?
Thực lực Trường Hà không yếu, có khả năng tương đương với hắn hiện tại, hoặc có lẽ yếu hơn một chút, nhưng Trường Hà sẽ không yếu hơn Hạ Long Võ khi chưa chứng đạo, có khả năng còn mạnh hơn một chút, xem ra không dễ giết.
Hai kẻ khác thì Tô Vũ không sợ.
Còn Ma Đa Na thì hình như gã có một viên truyền tống phù còn chưa dùng, thấy ta xuất hiện thì có khi gã sẽ lập tức chạy trốn.
“Có thể giết người Liệp Thiên các và Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, hai tên này chỉ là chuẩn vô địch tầm thường.”
Tô Vũ thầm nghĩ, hay là mình xử lý hai tên này luôn?
Bằng không có nhiều người ở đây thì sẽ khá phiền toái!