Tô Vũ đang mải mê nghĩ ngợi, thì bên cạnh đột nhiên có một người nhảy ra!
"Tô Vũ, đắc tội ai đấy?"
"Ngươi giả quỷ à?"
Tô Vũ mắng một tiếng, thấy là Hạ Hổ Vưu thì hắn mới thầm thở phào một hơi, đây là trước cửa tòa nhà số ba, sao tên này bỗng nhiên nhảy ra ngoài vậy.
Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Mai lên lớp rồi, biết ngươi sắp về nên cố ý chờ ngươi!"
"Chờ ta làm cái gì?"
"Giao dịch chứ gì nữa!” Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm đáp: "Tô Vũ, lấy được tinh huyết chưa? Tinh huyết Phá Sơn Ngưu ấy, bán cho ta được không?"
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, xem ra không ít người để mắt tới thứ này.
"Giá bao nhiêu?" Hạ Hổ Vưu tươi cười nói: "3 điểm công huân một giọt. . ."
"Cút!"
"5 điểm!" Hạ Hổ Vưu vội vàng thay đổi: "5 điểm công huân một giọt, vậy là đã bằng tinh huyết Vạn Thạch rồi, Tô Vũ, bán rồi sẽ được 500 điểm công huân đấy!"
"Có cút đi không?"
Tô Vũ mặc kệ tên kia, một mạch đi thẳng lên lầu.
Hạ Hổ Vưu gấp gáp, vội vàng đi theo: "Tô Vũ, đừng vậy mà, thế này đi, 8 điểm công huân, 8 điểm công huân một giọt! Giá cao lắm rồi đấy! Nếu ngươi nguyện ý bán hết ta có thể tăng giá cho ngươi! 10 điểm, thật sự không nhiều hơn được nữa đâu, quá đắt quá không ai mua, không phải học viên nào cũng bỏ ra được 1000 điểm công huân, đó là còn cần trong nhà duy trì mới được. . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn về phía cậu ta, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tinh huyết Phá Sơn Ngưu đáng tiền như thế sao?"
"Không hẳn, là hiếm thấy mới đúng, dùng để Trúc Cơ ở Thiên Quân cảnh, trên thực tế người bình thường không quan tâm Trúc Cơ ở Thiên Quân cảnh, chủ yếu là thiên tài muốn dùng. . ."
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Thiên tài nha, hi vọng mỗi bước đều ưu tú hơn người khác! Học viên bình thường tùy tiện lấy loại tinh huyết Thiên Quân nào đó để Trúc Cơ là xong! Mà dùng tinh huyết của bách cường chủng tộc để Trúc Cơ, thân thể sẽ mạnh mẽ hơn, khai khiếu đơn giản hơn, cho nên thiên tài đều hết sức truy phủng."
"Mặc dù Phá Sơn Ngưu xếp không cao trong bách cường chủng tộc, nhưng thân thể Phá Sơn Ngưu vốn mạnh mẽ, loại tinh huyết này thích hợp nhất để trúc cơ tại Thiên Quân cảnh."
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Vạn Thạch cảnh hay Vạn Thạch trở lên đều không cần dùng thứ này, Thiên Quân cảnh mà không phải thiên tài cũng không cần, cho nên chỉ nhằm vào đám người đặc biệt, hơn nữa bách cường chủng tộc Thiên Quân cảnh rất hiếm gặp, cho nên có vẻ rất đáng tiền."
Dứt lời, cậu ta lại cười tủm tỉm nói: "Ngươi hiểu chưa, thiên tài ấy mà, đều có tiền! Dù trong nhà không có tiền, sau lưng cũng có người đầu tư, không nói đâu xa, ngay chính ngươi đây này, ngươi cũng không có tiền, không phải lão sư ngươi đã đầu tư cho sao? Cùng đạo lý mà thôi!"
Thứ càng hợp với thiên tài thì càng đáng tiền!
Thế giới này không chú trọng đến việc giá cả ổn định, thứ tác dụng tốt với thiên tài thì sẽ đắt, bởi vì bọn hắn có tiền, dù không có tiền thì cũng có người nguyện ý bỏ ra số tiền này!
Nó tương đương với hàng xa xỉ trong mắt người bình thường!
Không có chúng thì ta vẫn sống tốt, chưa chắc đã kém người khác.
Nhưng trong mắt các thiên tài, không có món hàng xa xỉ đó thì tuyệt đối không được.
Tô Vũ gật đầu, không hỏi lại nữa.
Hạ Hổ Vưu thấy hắn lại cất bước lên lầu, vội vàng bắt kịp hỏi: "Tô Vũ, rốt cuộc ngươi có bán không? Dù sao ngươi mới Khai Nguyên, chưa Trúc Cơ được, đến cửu trọng vẫn có thể Trúc Cơ sau, thế có bán không đây? Hiếm ai dùng một lần 100 giọt, như vậy sẽ trực tiếp Trúc Cơ, ngươi có thể chậm rãi thu thập lại sau mà. . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn hắn, hơi tức giận gắt: "Không phải của ta, đó là của Bạch Phong lão sư!"
"Giống nhau thôi!" Hạ Hổ Vưu không cho là đúng, "Hiện tại có người ra giá cao muốn mua, Tô Vũ, hay bây giờ ngươi bán cho ta đi, ta cam đoan trong vòng một năm sẽ thu thập đủ lại 100 giọt tinh huyết khác cho ngươi, trả lại ngươi 100 giọt, còn trả cho ngươi thêm 300 điểm công huân, ngươi thấy thế nào?"
"Coi như ngươi cho ta vay. . . Ta sẽ thêm tiền lãi cho ngươi!"
Tô Vũ mệt mỏi, xem ra thứ này bị rất nhiều người nhòm ngó tới!
Tên mập đây coi trọng làm ăn, hắn lười so đo với cậu ta.
Trước đó lời Trần Khải nói cũng là ý tứ này, nhưng tên kia không phải kinh doanh mà là tự mình dùng, hai bên vẫn hơi khác nhau.
"Một năm ư?"
Tô Vũ nhìn về phía đối phương, nhíu mày hỏi: "Một năm sau, ngươi cảm thấy ta vẫn ở Thiên Quân cảnh à?"
Hạ Hổ Vưu sửng sốt.
"Ngươi cảm thấy, một năm sau ta không thể trở thành Vạn Thạch ư?"
Hạ Hổ Vưu nháy mắt mấy cái, mãi sau mới ngượng ngùng đáp: "À. . . À. . . Vạn Thạch rất khó."
"Một năm sau, Lưu Hạ còn có thể đến Vạn Thạch, vì sao ta không làm được?"
Tô Vũ nhìn cậu, hừ nhẹ bảo: "Đến lúc đó, nếu ngươi không gom đủ tinh huyết thì ta phải làm sao? Huống chi, ta muốn dùng thứ này để Trúc Cơ, ngươi cảm thấy ta cách Thiên Quân còn xa chắc?"
Khi nói chuyện, ngay cả Tô Vũ cũng mặc định cho rằng số lượng tinh huyết kia được Bạch Phong chuẩn bị cho hắn.
Dứt lời, hắn mới xấu hổ nghĩ lại. . . Nếu lỡ không phải thì sao?
Tô Vũ hơi ngượng, nếu không phải vậy thì mình đã vì hiểu nhầm mà trở thành trò cười rồi.
Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy thế, chắc Bạch Phong sẽ cho mình chứ?
Xấu hổ quá!
Hay là. . . Ngày mai đi nịnh bợ anh ta nhỉ?
Nếu thật sự không phải cho mình, mình cũng không có gì để nói, trước đó mình cần gì Bạch Phong đều đáp ứng, bây giờ chưa chắc số tinh huyết này đã dành cho mình.
Tô Vũ ngượng tới nóng bừng mặt, nếu đắc tội với một đám người mà chẳng lấy được thứ gì, vậy thì đúng là uổng công!
Hạ Hổ Vưu không nghĩ nhiều, thứ này không cho Tô Vũ thì cho ai?
Thiên Quân tinh huyết mà thôi, đối với Bạch Phong mà nói, tinh huyết Phá Sơn Ngưu và tinh huyết Hỏa Trư giống nhau, đều là Thiên Quân tinh huyết, mà có lẽ tinh huyết Hỏa Trư còn hữu dụng hơn.
Cho nên dù không cho Tô Vũ thì cũng sẽ cho những thiên tài khác, sẽ không dùng như tinh huyết bình thường.
Hạ Hổ Vưu không quan tâm Tô Vũ nghĩ gì, cậu ta nhỏ giọng hỏi thăm: "Tô Vũ, ngươi mở mấy khiếu rồi?"
"Sao?"
"Chắc ngươi tu luyện Chiến Thần quyết đúng không, mọi người đều tu luyện cái này, bây giờ ngươi mở mấy khiếu rồi?"
Tô Vũ nhìn hắn, cười nhạt đáp: "5 điểm công huân thì bán!"
Tên mập mạp này cũng mua bán tư liệu!
"Đừng, trước đây ngươi hỏi ta nhiều chuyện như vậy, không phải ta không lấy tiền sao?” Hạ Hổ Vưu cười ngây ngô lấy lòng, "Là bằng hữu mà, ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ không nói cho người khác đâu."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Khụ khụ!" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng: "Vậy thì 5 điểm công huân, nhưng ta sẽ giao dịch ra ngoài đấy! Có vài người muốn nghe tin tức về ngươi, ngươi cho ta biết tư liệu chân thực, ta bán tin, ngươi không được phản đối! Hơn nữa phải là tin thật, nếu không ta sẽ mất uy tín!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đáp: "Được, nhưng ai mua tư liệu của ta thì ngươi phải cho ta biết!"
"Không được, khách hàng có yêu cầu giữ bí mật!"
Hạ Hổ Vưu lập tức cự tuyệt!
Cậu nghiêm mặt bảo: "Tô Vũ, việc giữ bí mật tư liệu khách hàng rất trọng yếu, không thể làm vậy, một khi khai ra khách hàng, chuyện làm ăn sẽ không tiếp tục được nữa! Người buôn bán như chúng ta thì phải giữ chữ tín, có thể cò kè mặc cả, nhưng một khi lộ ra việc ngầm mua bán tư liệu khách hàng, lúc đó ta sẽ không làm ăn được nữa!"
"Ngươi nghĩ đi, hôm nay ta nói cho ngươi, ngày mai ta có thể nói cho người khác biết tình huống của ngươi? Ngươi mua công pháp gì, ta nói cho người khác, vậy có khả năng bị kẻ khác nhắm đến hay không? Có một số việc chỉ có song phương mua bán mới biết, đây mới là nguyên nhân giúp Hạ gia chúng ta làm ăn mấy trăm năm không ngã. . ."
Tô Vũ cười nhạo cậu: "Chẳng lẽ không phải vì lũng đoạn à?"
"Ầy!" Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: "Đúng là có nguyên nhân này, có thể coi là lũng đoạn, không phải đại phủ khác không có thương hội tại Đại Hạ phủ chúng ta, nhưng tại sao người ta không tìm thương hội khác? Còn không phải là vì chúng ta thành tín sao, có lẽ giá cả sẽ cao hơn một chút, nhưng điểm mấu chốt là đáng tin cậy, ngươi thấy đúng không?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Mập mạp nói như vậy khiến cho hắn một loại cảm giác rất đáng tin.
Đương nhiên, lời thương nhân nói đừng coi là thật, chỉ nên nghe cho vui thôi.