Chu Phá Long lắc đầu, bảo: “Chúng ta đã biết tình huống của Hoàng Cửu, là Nhân tộc nợ ân tình đối với gia tộc của ngươi, cho nên Không Không có thể chứng đạo, nhưng hai vị còn lại thì ta kiến nghị hai ngươi ra ngoài chứng đạo, Cửu Nguyệt và Thôn Thiên chứng đạo bên ngoài sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, Thực Thiết tộc và cổ Hống nhất tộc đều có Bán Hoàng, còn là chủng tộc cổ xưa, đại tộc bình thường sẽ không ngăn cản, trừ khi muốn đắc tội các ngươi. Không Không thì khác, ông ta vốn đã đắc tội Thiên Cổ...”
Gã không đáp ứng.
Đại Tần vương là bá chủ Nhân tộc, phải chú ý tới phong độ nên đáp ứng, nhưng gã chỉ là một cường giả bình thường của Nhân tộc, là một trong những vị vô địch ở đây, thế nên gã nhất định phải cự tuyệt, không thể ký thác hết thảy hy vọng trông mong đám chuẩn vô địch kia đều là người tốt được.
Một khi chứng đạo thành công xong, bọn họ bỗng nhiên trở mặt thì phải làm sao?
Một khi Đại Tần vương xảy ra chuyện bất trắc thì không ai có thể gánh được trách nhiệm, dù giết hết bọn họ thì mấy người này cũng không đủ tư cách sánh bằng Đại Tần vương.
Đại Tần vương liếc nhìn Chu Phá Long, không nói thêm cái gì.
Ông biết tâm tư mọi người, có một số việc ông không thể khư khư cố chấp, đứng ở góc độ cá nhân thì quả thật ông không có ý kiến, nhưng lo lắng của Chu Phá Long cũng không phải không có lý do.
Cũng may Cửu Nguyệt là kẻ thức thời, y lười biếng đáp: “Ta chưa muốn chứng đạo, cần phải tốn một quãng thời gian nữa để cường hóa tam thân cái đã, ta không vừa lòng với cảnh giới hiện tại của mình, sau khi ra ngoài sẽ suy xét tới việc chứng đạo sau!”
Bên kia, Thôn Thiên vui vẻ ôm lấy thi thể Tiên vương cũng lên tiếng: “Ta cũng vậy, Không Không chứng đạo đi, gia hỏa này yếu, chúng ta mạnh nên không cần vội!”
Không Không cạn lời!
Nhưng quả thật ông rất cần cơ hội lần này, vậy nên ông không khách khí nữa, ông chắp tay với vài vị Nhân tộc, thật lòng nói: “Đa tạ các vị! Chủ yếu là lão gia hỏa Thiên Cổ kia quá phiền toái, nếu không thì Không Gian Thú nhất tộc bọn ta chứng đạo vốn chẳng cần phải sợ ai!”
Đây là sự thật, Không Gian Thú nhất tộc chứng đạo, ai dám vây giết?
Đừng đùa, ta truyền tống biến mất trong nháy mắt, ngươi có thể vây giết được sao?
Nhiều người cũng vô ích.
Mấu chốt là Thiên Cổ quá mạnh, Bán Hoàng Không Gian Thú tộc cũng không muốn khai chiến với Tiên tộc chỉ vì Không Không, thế nên chỉ có thể để Không Không tự tìm cách.
Đại Tần vương mở miệng: “Ngươi chứng đạo đi. Long Võ, Tần Trấn, các ngươi cũng phục dụng Cửu Diệp Thiên Liên, dùng cả vật gánh chịu Tô Vũ cho các ngươi, tranh thủ nhanh chóng khôi phục tam thế thân đi!”
Đại Tần vương nhìn về phía Hoàng Cửu, trầm mặc một hồi rồi nói: “Có vẻ ngươi chính là huyết mạch Liễu gia, ta cảm ứng được một chút khí tức quen thuộc, ngươi muốn về Liễu Thành hay là...”
Hoàng Cửu cung kính khom người, “Làm phiền Đại Tần vương bệ hạ, nhưng ta không cần. Lần này ra ngoài, ta vẫn muốn đi cùng trưởng lão, tuy Hoàng Cửu là Nhân tộc nhưng lại mang trái tim Không Gian Thú. Ta biết chư vị vô địch Nhân tộc muốn đền bù cho ta... nhưng thật sự không cần đâu! Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng chịu khổ, trưởng lão đối xử với ta rất tốt, nếu muốn thì các ngài bù đắp cho những người Liễu gia khác là được. Còn ta... Ta hy vọng chư vị tiền bối đừng báo tin cho Liễu Văn Ngạn tiền bối biết, tránh tăng thêm thương cảm không cần thiết.”
Nàng quay đầu nhìn Không Không, tươi cười nói: “Huống chi Tô Vũ còn sợ ta tiến vào Liễu gia, kéo tai họa cho Liễu gia. Thật ra hắn không cần lo lắng như thế, lần này nếu trưởng lão chứng đạo thành công thì tất cả ân oán sẽ xóa bỏ toàn bộ. Liễu gia không nợ ta, chư vị cũng không nợ ta, nếu có một ngày trưởng lão đối địch với Nhân tộc, chư vị hãy coi ta là Không Gian Thú tộc, nên giết thì giết, không cần lưu tình!”
Không Không không hề cảm động, chỉ có phẫn nộ, quát: “Tiểu nha đầu biết cái gì! Nói hươu nói vượn! Không Gian Thú nhất tộc ta sao lại có Nhân tộc Không Gian Thú? Ngươi là Nhân tộc, không phải là Không Gian Thú nhất tộc, nói hươu nói vượn! Người trẻ tuổi chẳng hiểu gì, chỉ biết nói bừa...”
Ông chắp tay với vài vị vô địch, cười nói: “Nha đầu này còn quá trẻ, mấy vị thứ lỗi! Nàng là huyết mạch Liễu gia, đương nhiên phải nhận tổ quy tông. Nhưng tính nàng bướng bỉnh, hiện tại không vội, ta sẽ dạy dỗ nàng thật tốt rồi dẫn nàng về Liễu Thành.”
Trong lòng ông thầm mắng, tiểu nha đầu ngu xuẩn!
Gia gia ngươi còn đang đắc tội Thiên Cổ đây, ngươi cho rằng chúng ta có thể về Không Gian Thú giới chắc?
Nếu ngày nào đó ta bị Thiên Cổ xử lý thì chỉ có Nhân tộc mới là chỗ dựa của ngươi.
Mấy người Hạ Long Võ không nói gì, Hạ Long Võ nhìn Hoàng Cửu, không hề nhiều lời, tính ra nếu đối phương không mất tích thì nàng sẽ là con dâu của y.
Nàng là một người có tình có nghĩa... Đáng tiếc lại không lớn lên ở Nhân tộc, chung quy thiếu vài phần đồng cảm với Nhân tộc.
Cũng không thể trách nàng, chỉ có thể nói Liễu gia bị hủy diệt đã tạo thành kết cục bi ai của rất nhiều người.
Một đám người không nói gì nữa, người nên chữa thương thì chữa thương, nên chứng đạo cũng bắt đầu chuẩn bị.
Vô địch Mệnh tộc và Ngũ Hành tộc im lặng ngồi xếp bằng.
Giờ phút này, tốt nhất là không nên nói lời nào.
Bên phía Ngũ Hành tộc, Phù Thổ Linh truyền âm cho vị cường giả Ngũ Hành tộc: “Trưởng lão, nhìn chằm chằm nữ nhân kia đi. Nếu ngày nào đó Không Không bị giết thì hãy đón nàng về Ngũ Hành tộc, chà chà, tính ra nàng là đồng môn với Tô Vũ đấy.”
Trưởng lão Ngũ Hành tộc câm nín, không còn lời gì để nói.
Thế hệ trẻ nhà mình đúng là không có chút mặt mũi!
Cả ngày không nghĩ cách để trở nên cường đại, chỉ tìm cách ôm đùi, ngươi ôm được sao?
Với tính cách trở mặt của Tô Vũ, nếu ngày nào đó không hợp ý, cắt ngươi thành tám khối cũng là chuyện bình thường!
Hơn nữa lá gan tiểu tử này quá nhỏ!
Lúc trước khi Tô Vũ chưa lộ diện, gã chẳng nói chẳng rằng, cũng không ra ngoài, ngoan ngoãn trốn trong Thiên binh, hiện tại thì giỏi rồi, Đại Tần vương đang ở ngay đây, vậy mà ngươi lại dám nói chuyện.
Phù Thổ Linh thật sự sợ Tô Vũ, còn với Đại Tần vương thì có lẽ là ỷ vào việc ông quá mạnh nên mặc kệ. Cường giả như vậy sẽ không so đo với chính mình.
Còn tên Tô Vũ kia thì tuổi còn trẻ, lòng dạ hẹp hòi, thực lực lại mạnh, trêu chọc Tô Vũ còn đang sợ hơn chọc phải Đại Tần vương.