Tô Vũ câm nín nhìn số ý chí lực còn dư lại, không đủ rồi, có lẽ không đủ để thăng cấp một thần văn nữa lên Nhật Nguyệt, thôi, tăng cấp hai thần văn mới ra đời đi.
Một là chữ “Xuyên”, hai là chữ “Thánh”.
Lực lượng xuyên qua rất quan trọng.
Chữ “Thánh” cũng rất quan trọng, gia tăng độ tin cậy và sự tín nhiệm của người khác, hai thần văn này tăng lên tới tứ giai cũng không tồi!
Sau đó phần ý chí lực còn lại cũng bị tiêu hao hết.
Hai thần văn mới đều thăng cấp, ý chí lực tiêu hao hết, hai thần văn đều lên tới tứ giai.
Đến lúc này, Tô Vũ có 5 thần văn Nhật Nguyệt là “Văn” “Minh” “Huyết” “Kiếp” “m”, 25 thần văn Sơn Hải.
Số lượng và chất lượng thế này đủ để sánh với một vài vô địch.
Rất nhiều vô địch nếu kiêm tu thì thần văn cũng chỉ đến vậy.
Dù sao Nhân tộc cũng không có thần văn vô địch.
Hợp khiếu còn đang tiếp tục diễn ra.
Tô Vũ yên lặng thể ngộ, bắt đầu dùng《 Khoách Thần quyết 》để củng cố biển ý chí, một khi biển ý chí vững chắc thì khi đại chiến mới không lo bị kẻ địch phá hỏng biển ý chí.
Diệt phá biển ý chí của đối phương là một trong những chiêu mà Tô Vũ rất thích dùng.
Có điều hắn bẫy giết người khác như thế nào thì cũng phải cẩn thận người khác bẫy giết hắn y như vậy.
Khoách Thần chùy điên cuồng gõ đánh!
Trong biển ý chí, chỉ thấy cây búa này điên cuồng nện xuống, củng cố biển ý chí, củng cố thần văn, củng cố ý chí lực.
“Thần văn chữ “Tĩnh” không yếu... Phải cẩn thận, khi tới gần Đại Chu vương thì có lẽ Đại Chu vương có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta!”
Hiện giờ Tô Vũ không xem ý chí chi văn cũng là vì vấn đề này.
Hạn chế xem ý chí chi văn của vô địch thì hơn.
Kỳ thật mấy thần văn vô địch mà hắn phác họa đều không dùng đến nhiều, nhưng thần văn chữ “Tĩnh” của Đại Chu vương lại được dùng thường xuyên, như vậy rất dễ bị Đại Chu vương cảm ứng được.
Tô Vũ từng suy xét xem có nên từ bỏ hay không, cuối cùng lại luyến tiếc.
Bởi vì nó thật sự rất hữu dụng!
Không có thần văn này, khi giết người hắn sẽ như lộ rõ dưới ánh đèn, lúc lao ra chẳng khác gì cho mọi người biết rằng ta muốn giết các ngươi, nhưng khi dùng thần văn này lại như tắt hết nguồn sáng, mọi người rất khó phát hiện hắn!
“Cứ dùng đi đã!”
Tô Vũ yên lặng suy nghĩ, biển ý chí vẫn còn đang lột xác.
40 Thần khiếu tiếp theo bắt đầu hợp khiếu!
Đây là dấu hiệu sắp bước vào Sơn Hải cửu trọng!
“Cứ từ từ, không cần vội!”
Tô Vũ thầm nghĩ, tới cửu trọng thì dừng, mà thực lực tăng lên cũng không quá rõ ràng.
Tuy có vẻ thời gian thăng cấp của hắn rất nhanh, nhưng trên thực tế lại mất một ngày.
Hắn nhắm mắt lại, lúc mở mắt thì một ngày đã trôi qua!
Đây đã là ngày 28 kể từ khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra!
Nếu thông đạo truyền tống vẫn dùng được thì ngày kia sẽ bắt đầu truyền tống, đưa người sống sót ra ngoài.
“Không thể lãng phí thời gian thêm nữa!”
Tô Vũ quyết định ngừng việc hợp khiếu, hắn nhanh chóng mở mắt, lúc này, Hà Đồ, Ngốc Ngốc, Tinh Nguyệt đều ở gần đó nhìn hắn, thấy Tô Vũ mở mắt thì Hà Đồ liền tò mò hỏi: “Tiến vào Sơn Hải rồi à?”
“Đúng vậy!”
“Đạo Văn Minh Sư khó đi, nhưng thân thể của ngươi đã đi đủ xa, thiên phú như ngươi... nếu mà là ở thượng cổ thì có lẽ chính là một tôn Nhân vương!”
Tô Vũ mỉm cười đáp: “Ở hiện tại cũng vậy!”
Hà Đồ bật cười, “Khó nói lắm!”
Dứt lời, y lại hỏi: “Khai m khiếu chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng ta đã cảm ứng được vị trí của nó cho nên muốn khai cũng không khó, tất cả Thần khiếu của ta đều mở ra rồi!”
Dứt lời, 360 Thần khiếu của Tô Vũ sáng lên!
Khái niệm Nguyên Thần khiếu đưa ra từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành.
Nguyên khiếu, Thần khiếu đều có một điểm kết hợp cuối cùng, âm dương tương hợp, thượng cổ gọi là Thiên khiếu, Tô Vũ lại thích gọi là Nguyên Thần khiếu!
Oanh!
Trong biển ý chí, một khiếu huyệt lớn tựa như minh nguyệt nháy mắt được mở ra!
Vô số lực lượng âm nhu tràn ra!
Đó không phải tử khí, mà là một cỗ lực lượng âm nhu, cỗ lực lượng này vừa vặn tương phản với lực lượng cuồng bạo do Dương khiếu tràn ra, có lẽ đây chính là cơ hội để hai khiếu huyệt dung hợp thành một!
Thần khiếu và Nguyên khiếu vốn không tương thông!
Nhưng khi khiếu huyệt này khai mở, trong nháy mắt, biển ý chí của Tô Vũ như xuất hiện một luồng thông đạo.
Ngay sau đó, đối diện minh nguyệt hiện ra một vầng thái dương!
Hai khiếu m Dương!
Lúc bấy giờ, không cần Tô Vũ làm gì thì hai khiếu ấy cũng tự động quá trình dung hợp.
Oanh!
Tô Vũ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, hắn huyền phù trong không trung, nhìn thấy thân thể mình, thấy rất nhiều thứ, hắn thấy vị trí khiếu giữa mày hiện ra một khiếu huyệt nữa.
Nguyên Thần khiếu!
Khiếu huyệt này nằm ở giữa mày, lộng lẫy như nhật nguyệt.
Cùng lúc đó, trên trán Tô Vũ hiện ra một đạo ấn ký nhàn nhạt.
Không phải ấn ký hình ngọn lửa như Ma tộc, mà là một cánh cửa vô cùng lộng lẫy trong sáng như thủy tinh.
Thiên Môn!
Thiên Môn giống như bạch ngọc môn!
Thiên Môn vừa mở, vạn giới triều bái!
Hà Đồ sửng sốt, Tinh Nguyệt đứng bên cạnh cũng ngẩn ra, bất giác lẩm bẩm: “Thiên Môn!”
Từ xưa đến nay, mấy người có thể khai Thiên Môn?
Giờ phút này cả người Tô Vũ tràn ra thánh quang nhàn nhạt, bỗng nhiên, một quyển sách hiện lên trước mặt, trên trán, ấn ký Thiên Môn hiện lên, thánh quang xán lạn.
“Hà Đồ, bái kiến...”
Hà Đồ có xung động muốn quỳ xuống bái lạy.
Tinh Nguyệt cũng hơi khom người, trong lúc hoảng hốt, dường như nàng nhìn thấy một tồn tại thượng cổ, bộ dáng thật sự rất quen thuộc.
Hà Đồ lập tức thoát khỏi loại trạng thái này!
Ánh mắt y lộ vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng!
Y suýt nữa đã cho rằng đây là vương giả thượng cổ giáng lâm!
Tinh Nguyệt cũng chấn động, nàng nhìn về phía Tô Vũ, lẩm bẩm: “Ngươi... Thời Gian sư... hình như ta từng gặp Thời Gian sư...”
Đây là Thời Gian sư!
Tô Vũ nhíu mày, sau đó lại giãn ra, khẽ cười nói: “Đại nhân, ta là Tô Vũ, không phải Thời Gian sư!”
Đúng lúc này, Ngốc Ngốc vẫn luôn ngơ ngác bỗng nhiên ôm đầu, thống khổ nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lúc tỉnh táo lúc chết lặng, ông cắn răng, gian nan nói: “Thời Gian sư... Thời Gian sư... Văn vương... Văn vương... Ngươi là Văn vương... Ta... Ta không phản bội Văn vương... Ta không... Ta chỉ... Truyền thừa đa thần văn... Truyền thừa tiếp... Ta... Không trộm mộ... Không có...”
Tô Vũ ngây ngẩn nhìn ông, vẻ mặt thánh thiện, nở nụ cười nhu hòa, đoạn nói: “Hạ Thần, đừng khẩn trương, ngươi là người giữ mộ cho mộ địa của ta, phải không?”
“Đúng... đúng... Văn vương đại nhân... Ta... Hạ gia... Nhiều thế hệ... thủ mộ cho Văn vương đại nhân... Ta không trộm mộ... Mộ bia rung động... muốn xuất thế...”
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, có điều vẫn giữ vẻ bình tĩnh cất lời: “Hạ Vô Thần có biết không?”
“Vô Thần... Vô Thần không gác mộ... Hắn... Hắn không phải Văn Minh Sư... Ta là Nhất Đại... Người giữ mộ...”
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, đầu Ngốc Ngốc rung động lắc lư, ngay sau đó, ông bỗng nhiên hô đau một tiếng, sau đó lại trở về trạng thái si ngốc.
Tô Vũ hết chỗ nói!
Nhưng ít nhất đã biết thêm vài điều.
Người giữ mộ!
Quả nhiên Hạ Thần là người giữ mộ Văn vương!
Địa vị khá cao, quyền hạn tứ cấp, có thể so với địa vị phong hầu.
Hình như ông đã mang theo Văn Mộ bia ra khỏi mộ Văn vương, truyền thừa đa thần văn, kết quả có lẽ đã gặp phiền toái và bất trắc nào đó, có lẽ ngay từ ban đầu Hạ Thần đã rất mạnh, ông chỉ luôn ngụy trang, không biết là vì sao?
Có liên quan đến Văn Mộ bia không?
Tô Vũ âm thầm suy đoán, có lẽ ông mang Văn Mộ bia đi cho nên mới gặp bất trắc!
Quả nhiên là vật mang điềm xấu!
Có lẽ khi còn sống, Hạ Thần rất mạnh, nhưng bây giờ ông đã chết, rốt cuộc Văn Mộ bia đang che giấu điều gì?
Tô Vũ thầm nghĩ, Hạ Thần nhận nhầm mình là Văn vương, lẽ nào ông ấy từng gặp Văn vương rồi?
Chắc là không đâu!
Có lẽ chỉ là cảm thấy tương tự mà thôi.