Rất nhanh, Đại Chu vương cũng đi ra ngoài.
Không bao lâu sau ông đã đuổi kịp Đại Tần vương, khẽ thở dài: "Ngươi nóng vội quá rồi!"
"Vội?"
Đại Tần vương quay đầu, "Lão Chu, lúc này không kéo hắn trở về, ngươi cho rằng sau này còn có thể kéo về được ư? Lần đầu lựa chọn sai lầm, lần thứ hai cũng lựa chọn sai lầm. . . sẽ chẳng còn lần thứ ba nữa đâu! Bây giờ là lúc hắn khó khăn nhất, quá nhiều người theo dõi hắn! Một khi hắn vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, trời cao mặc chim bay! Nếu như hắn giải quyết xong nguy cơ thì hoàn toàn không cần phải dựa vào Nhân tộc nữa! Trận chiến mới rồi ngươi đã tập kích Long giới giúp hắn, coi như là hòa nhau một cuộc, thế nhưng vẫn chưa đủ!"
Đại Tần vương nhìn đối phương, "Chỉ muốn nhận lấy mà không muốn bỏ ra, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đến lúc này mà còn có người nghĩ đến chuyện mặc cho Tô Vũ gánh vác, chúng ta thì cứ yên lặng phát triển. Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thời gian bao lâu?"
Đại Chu vương trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Vài năm hoặc là vài thập niên, áng chừng cỡ này."
"Yên lặng phát triển vài năm hoặc vài thập niên thì có thể cho ra bao nhiêu Vĩnh Hằng? Có thể cho ra bao nhiêu Hợp Đạo? Có thể địch nổi đám Thiên Cổ sao? Có thể giải quyết Tịch Vô ư?"
Đại Tần vương đạp không bay đi, bay đến đỉnh núi Đông Liệt, nhìn về phía phương xa, "Lão Chu, không còn thời gian! Cũng không có cơ hội nữa rồi! Ta vốn muốn liều một lần, bước vào Hợp Đạo, kết quả ta đã thất bại! Ta không thể vào Hợp Đạo, dù ngươi vào được thì cũng là cô chưởng nan minh (Một bàn tay đơn chiếc thì vỗ không vang dội)! Có một số việc, ngươi suy tính quá nhiều, quá cẩn thận, ngươi luôn muốn mọi thứ thập toàn thập mỹ, sao có thể chứ?"
Đại Tần vương nhìn về phương xa, dường như thấy được Tinh Hồng cổ thành, trầm giọng nói: "Vì vậy, ngay bây giờ, ngay khi Tô Vũ còn đang bị vạn tộc vây giết, Nhân tộc hãy đứng ra nói cho hắn biết chúng ta sát cánh bên cạnh ngươi! Từ đó mới có thể quên hết ân oán trước kia, khiến hắn buông bỏ chuyện cũ. Bằng không còn có lần sau nữa sao?"
Đại Chu vương nhẹ nhàng gật đầu, nói khẽ: "Ta hiểu rõ tâm tư của ngươi, kỳ thật mọi người không phải là vì muốn phản đối nên mới phản đối, chẳng qua là quá lo lắng. . ."
"Lo lắng cái gì?"
Đại Tần vương quay đầu nhìn y, "Lo lắng sẽ giống như triều tịch thứ chín, Tô Vũ sẽ là Bách Chiến vương tiếp theo ư? Hay là lo Tô Vũ không thể bước vào Hợp Đạo, Nhân tộc dồn sức quá nhiều ở trên người hắn, cuối cùng tất cả đều chỉ thành trò cười?"
"Đều có."
Đại Chu vương khẽ thở dài, "Nội tình Nhân tộc không thâm hậu như trước, bao nhiêu của cải đều đã dùng hết rồi. Tô Vũ có thiên phú rất cao, thiện chiến, nhưng hắn thiếu một chút lòng bao dung! Hắn bá đạo, chịu không nổi uất ức, ăn không được thua thiệt, vì thế mới dẫn đến tình cảnh gian nan của hắn bây giờ. . ."
"Ngươi sai rồi!"
Đại Tần vương ngắt lời: "Hắn chịu không nổi bị ngoại nhân uất ức, ăn không được bản thân và người nhà thiệt thòi, nếu nói về khuyết điểm thì khuyết điểm duy nhất của hắn chính là phân quá rõ ràng! Nhìn quá rành mạch! Không phải địch thì là bạn! Không phải bạn của hắn thì sẽ trở thành địch nhân! Đây mới là khuyết điểm của hắn, ngươi nói hắn bá đạo, chịu không nỗi uất ức, không chịu được thua thiệt, những điều này trong mắt của ta đều là ưu điểm!"
Đại Chu vương nở nụ cười, "Ngươi. . . thôi được rồi, kỳ thật ta không có quá nhiều ý kiến, chỉ là ta vẫn ôm chút lo lắng, lần trước ta đã hỏi Tô Vũ, lời hắn nói thế nào ngươi cũng đã biết. Hắn nói, nếu hắn thật sự trở về, thật sự coi hắn là lãnh tụ, trước tiên hắn sẽ giết gà dọa khỉ, giết vài vị Vĩnh Hằng tế cờ!"
Đại Tần vương trầm mặc một hồi, "Thực sự giết vài tên để tế cờ mà không gây ra đại biến thì có gì mà không thể?"
"Lão Tần, dù sao đều là chiến hữu cũ mấy trăm năm.."
Đại Chu vương thở dài, "Đến lúc đó, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhẫn tâm để mặc hắn làm gì thì làm sao? Những người khác có thể nhẫn tâm được sao? Ngược lại có khi sẽ nổi giận mà đứng về phía vạn tộc chống lại hắn."
Đại Tần vương nhíu mày, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, "Vậy thì đơn giản thôi, chúng ta hãy trở thành thanh đao của hắn, chém trước vài người thị uy! Tân vương thượng vị, khoác áo lên trận, tự nhiên không ai phản đối!"
Đại Chu vương cười khổ, "Ngươi. . ."
Đại Tần vương nghiêm nghị nói: "Biện pháp dĩ nhiên là còn! Giết người tế cờ cũng không phải là việc ta chưa từng làm! Còn nữa, mấy lần đại chiến vừa rồi Nhân tộc không chịu thiệt, một số người đã thầm nghĩ như vậy rất tốt, không thiệt thòi lại còn chiếm tiện nghi. Dù sao Tô Vũ định chắc phải trở thành quan tiên phong rồi, muốn làm cũng được, không muốn làm cũng phải làm! Bọn họ cảm thấy bản thân ép được Tô Vũ. Cũng không nghĩ một chút xem tại sao Tô Vũ lại chấp nhận? Ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là hiểu rõ!"
Đại Chu vương gật đầu, "Dĩ nhiên ta hiểu! Tô Vũ... Kỳ thật bản thân hắn vẫn nguyện ý trở thành tường đồng vách sắt ngăn phía trước Nhân tộc! Chỉ là, hắn không muốn nói ra mà thôi."
"Ngươi hiểu là tốt rồi! Ngươi hiểu thì các tộc khác tự nhiên cũng hiểu rõ!"
Đại Tần vương lắc đầu nói: "Tô Vũ suy nghĩ quá nhiều, đại chiến hẳn là phải chết người! Không chết người thì đâu còn là chiến tranh! Đại chiến không chết người sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề! Kiêu binh tất bại! Không chết người sẽ làm cho tất cả mọi người cảm thấy, vạn tộc bất quá cũng chỉ như vậy!"
Dứt lời, ông lạnh lùng tiếp tục: "Sắp tới tìm một cơ hội phát động chiến tranh! Ta sẽ nói với Tô Vũ không cần hắn ra tay, không cần những gia hỏa bên ngoài Nhân tộc ra tay, hãy để chính Nhân tộc đi chiến một trận! Để cho Nhân tộc nhìn rõ rốt cuộc cái gì mới là cuộc chiến sinh tử. Không chết ba đến năm vị Vĩnh Hằng thì họ sẽ không biết tình cảnh thực tế khốn cùng tới cỡ nào."
Đại Chu vương chần chờ nói: "Sắp tới ư?"
"Sắp rồi!"
Đại Tần vương nói: "Nhân tộc đã cạn sạch tài nguyên! Thiếu vật gánh chịu, thiếu tinh huyết, thiếu thiên tài địa bảo, thiếu binh khí, cái gì cũng thiếu! Suốt ngày ngồi đợi ở đây khác nào miệng ăn núi lở? Chờ chết ư? Ta nghĩ rồi, chọn Long giới đi! Ta, ngươi và lão Hạ liên thủ đánh lén Long Hoàng, đột nhập Long giới, thanh trừ Long giới! Làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng chúng ta đang liều mạng chiến đấu! Cướp đoạt tài nguyên! Đừng suốt ngày chỉ nghĩ chuyện tốt. Năm đó khi chúng ta đứng lên, ai mà không trải qua chinh chiến?"
Đại Chu vương hít sâu một hơi, thầm chấn động trong lòng.
Ông cũng bị kinh sợ trước lời Đại Tần vương nói.
Đại Tần vương muốn dẫn người đi giết Long giới!
"Ta và ngươi đều chưa thăm dò rõ ràng Long tộc có bao nhiêu Vĩnh Hằng. Nếu giết nhiều, một khi dẫn xuất lão ngoan đồng của Long giới thì… Lão Tần, tùy tiện làm vậy sẽ quá nguy hiểm!"
"Chuyện sớm hay muộn mà thôi!"
Đại Tần vương bình tĩnh nói: "Hiện tại không ra, sớm muộn gì họ cũng sẽ ra. Bây giờ kích thích bọn họ xuất hiện thì tối thiểu còn có quy tắc hạn chế! Một khi để sau này mới xuất hiện, Nhân tộc lại không có cổ lão… Ngươi chắc chắn Nhân tộc còn các vị lão ngoan đồng tồn tại sao? Một khi không có thì chẳng thể ngăn được, hiện tại mọi người lại nổi lên lòng kiêu ngạo, không hề có chút áp lực, ngươi cảm thấy chúng ta có thể sống bao lâu?"
"Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, bây giờ còn chưa đến thời điểm an toàn mà đã có kẻ quên nguy cơ rồi! Nực cười!"
Đại Tần vương dứt khoát: "Ý ta đã quyết!"
"Vậy có nên nói cho bọn hắn biết không?"
"Không! Đến lúc đó hãy nói!"
Đại Chu vương trầm mặc một hồi, "Thay vì lựa chọn Long giới, ta cảm thấy chi bằng đổi một tộc khác đi."
"Đổi tộc khác?" Đại Tần vương không cho là đúng, "Thần Ma Tiên đều rất khó đối phó!"
----
Khoan đọc chương sau, các cậu đoán xem Đại Chu vương sẽ chọn tộc nào :)))))))))))))) Xem thử suy nghĩ của mềnh có giống với suy nghĩ của một vị vô địch hông nào :v