Tô Vũ vội vàng xua tay, "Mọi người đừng như vậy, chúng ta tới học phủ là vì học tập tri thức, làm bản thân mạnh lên, không phải là để mâu thuẫn với nhau, lớp học sắp bắt đầu rồi, mọi người cùng đến giảng đường đi!"
Đám người nhanh chóng đi đến lầu dạy học.
Còn Khổng Thịnh, trong nháy mắt đã bị cô lập!
Cái tên không biết xấu hổ kia đã làm chuyện xấu rồi, ai mà nguyện ý cùng một chỗ với loại người như y chứ.
Phía sau, Khổng Thịnh cắn răng, hơi nổi nóng!
Y đã nói gì?
Y chẳng hề nói gì cả, sao tình huống hiện tại lại thành ra như vậy?
Tô Vũ. . . tên khốn Tô Vũ đã bẫy ta!
Khổng Thịnh không tin Tô Vũ tốt tính như vậy, ngày đó hắn miệng lưỡi bén nhọn lợi hại, vài ba câu đã khiến bọn họ gặp xui xẻo, sao có thể chất phác đàng hoàng như thế!
Má nó!
Lừa quỷ à!
Giờ phút này Khổng Thịnh có cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh!
Y muốn hét lên rằng mọi người đừng bị Tô Vũ lừa gạt, nhưng y biết làm thế cũng chỉ tổ vô dụng mà thôi.
Các học viên không hề ngốc, kỳ thật bọn họ không quan tâm Tô Vũ chất phác thật hay giả.
Một vị học viên tối thượng đẳng tôn trọng và tán thành ngươi, lúc này ngươi nói người ta giả dối. . . vậy có phải ngươi muốn bị người người xa lánh như Khổng Thịnh đúng không?
Tô Vũ phải dùng lỗ mũi nhìn ngươi thì ngươi mới hài lòng sao?
Nói thế nào thì người ta cũng là lớp trưởng, về sau xin nghỉ phải tìm hắn, cần gì phải đắc tội với Tô Vũ.
. . .
Cách đó không xa, Ngô Lam lộ vẻ đơ người.
Tình huống gì đây?
Tại sao tên kia được hoan nghênh như thế, vài trăm người vây quanh hắn làm nàng nhìn đến ngây người!
Sau đó, Ngô Lam lắc đầu, hừ lạnh một tiếng!
Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, rất tốt, bốn phía không có ai!
Không có thì thôi, có gì ghê gớm đâu.
Bản tiểu thư không quan tâm, ta khinh thường làm bạn với kẻ tầm thường!
Tô Vũ quá ngây thơ!
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước rời đi, đang đi, nàng đột nhiên cảm thấy lòng mình hơi nhói đau, không ai cùng ta đi học cả, vì sao Tô Vũ lại có nhiều người đi cùng như vậy?
. . .
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này.
Trên lầu dạy học.
Lưu Hồng nhìn lướt qua, ánh mắt nhanh chóng bắt được bóng dáng Tô Vũ, gã nhịn không được phì cười thành tiếng.
"Thú vị!"
"Thật thú vị!"
"Là thật sự đàng hoàng, hay là. . . đang giả vờ?"
Kẻ gian thường giống như người hiền!
Nếu Tô Vũ không tình nguyện rồi tìm gã nói lý lẽ, từ chối chức vụ lớp trưởng, gã sẽ yên tâm một chút nhưng cũng xem thường ba phần.
Mà hiện tại người ta lại âm thầm tiếp nhận nhiệm vụ, đã thế lại còn tận tụy trách nhiệm, không quan tâm việc tu luyện bị chậm trễ, tạo dựng hình tượng người thành thật trước mặt các học viên.
Lưu Hồng bắt nạt người chân chất thật thà thì sẽ là loại người nào?
Đương nhiên là người xấu!
Lưu Hồng nở nụ cười, lẩm bẩm: "Nếu là giả vờ. . . đáng lẽ ngươi phải bái ta làm thầy mới đúng!"
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
"Lão sư!"
Sau lưng, Lâm Diệu vào cửa, trên gương mặt trẻ trung mang theo một tia kiệt ngạo.
Y là thiên tài thượng đẳng!
Mặc dù Lâm gia không bằng mấy đại gia tộc như Ngô gia, Hồ gia, nhưng cũng là gia tộc cường giả, trong nhà có Văn Minh sư Lăng Vân cảnh, có Chiến giả Lăng Vân cảnh, thực lực không kém.
"Lão sư, ta không muốn học khóa cơ sở của học phủ!" Lâm Diệu vừa vào cửa đã nói: "Lúc ở nhà ta đã học hết rồi!"
Lưu Hồng quay đầu nhìn về phía y, cười đáp: "Ôn lại cơ sở cũng rất tốt, mỗi ngày bỏ ra hai giờ là đủ rồi."
"Lão sư, như vậy sẽ chậm trễ việc tu luyện!" Lâm Diệu nhíu mày, nói khẽ: "Lão sư, hiện tại ta đã ở khai khiếu kỳ, mục tiêu chủ yếu là lên Thiên Quân, không nên tốn thời gian vào những chương trình học cơ sở như vậy."
Lưu Hồng vẫn giữ nguyên tiếu dung trên môi.
Ngươi hay ta mới là là học viên?
Không so sánh thì thôi, so rồi. . . sao cứ cảm thấy mình nhận phải một thằng ngu vậy?
Tô Vũ người ta một ngày tối thiểu phải học trên lớp năm, sáu tiếng, ta còn chưa thấy hắn phàn nàn cái gì.
Mà đổi thành Lâm Diệu thì lại cản trở việc ngươi tu luyện ư?
Một ngày ngươi tu luyện hai mươi bốn giờ sao?
Lưu Hồng không giận, chỉ nhẹ giọng thì thầm: "Vậy ngươi cần bao lâu để tiến vào Thiên Quân?"
"Nhiều nhất là hai tháng!" Lâm Diệu có chút kiêu ngạo, "Lão sư, ta chuẩn bị vào bí cảnh đột phá, chỉ cần cho ta thời gian tập trung tu luyện thì sẽ sớm đột phá Thiên Quân thôi!"
"Hai tháng sao?" Lưu Hồng khẽ gật đầu, cười hỏi: "Chuẩn bị tinh huyết Trúc Cơ chưa?"
Lâm Diệu choáng váng.
Kỳ thật y tới đây cũng là vì việc này.
Lưu Hồng không chuẩn bị cho y à?
Lưu Hồng nhỏ giọng thì thầm: "Lão sư biết ý ngươi, kỳ thật trước đó cũng có chuẩn bị, kết quả. . . mấy ngày trước. . . Ai!"
Lưu Hồng thở dài một tiếng, "Chợ đen bị quét sạch, mấy thứ lão sư cho người ta mang vào thuộc về học phủ hết rồi! Hiện tại bảo ta đi tìm trong thời gian ngắn thì không có được đâu."
"Lão sư, cái này. . ." Lâm Diệu nóng nảy, "Lão sư, tinh huyết dùng để Trúc Cơ của ta. . ."
"Không sao, chờ một chút đi!"
Lưu Hồng cười nói: "Đến Thiên Quân cửu trọng vẫn còn có thể Trúc Cơ, ta sẽ nghĩ một vài biện pháp khác, nếu thực sự không được. . . Ta đi xin viện trưởng! Ngươi là thiên tài, không thể chậm trễ tu luyện, nếu như thế cũng không được nữa. . ."
Lưu Hồng hơi lộ vẻ tàn nhẫn: "Trước đó không lâu không phải Bạch Phong thắng của Hồ Văn Thăng trăm giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu sao? Ngươi nghĩ biện pháp xem có cơ hội lấy được từ tay Tô Vũ, học sinh của hắn ta hay không."
"Tô Vũ. . ." Lâm Diệu cau mày hỏi: "Tên thiên tài giả kia ư?"
"Thiên tài giả?"
"Cả lớp đều nói như vậy, sát hạch bên Nam Nguyên xảy ra vấn đề nên hắn mới đạt cấp bậc tối thượng đẳng, bằng không, hắn cố thế nào cũng chỉ xếp dưới!"
"Đừng xem thường người khác. . ." Lưu Hồng phì cười một tiếng, khoát tay nói: "Đi ra ngoài trước đi, không muốn học khóa cơ sở thì đừng đi, tự tu luyện thật tốt là được!"
"Vâng, lão sư!"
Lâm Diệu lui ra ngoài.
Y đi rồi, Lưu Hồng liền nhíu mày, không vui lẩm bẩm: "Phế vật! Nếu không phải Lâm gia ngươi có tiền, ngươi vào hệ chúng ta được chắc?"
Tối thượng đẳng thì thế nào!
Một kẻ không thiếu Nguyên Khí dịch, ngày ngày xem ý chí chi văn, từ nhỏ đã học tập Vạn Tộc ngữ, Khai Nguyên cửu trọng, giai đoạn Dưỡng Tính, phác họa thần văn, nắm giữ 30 môn Vạn Tộc ngữ trở lên. . .
Nếu điều kiện như vậy còn không thể trở thành tối thượng đẳng thì nên chết đi thì hơn!
Ngươi như vậy đã là tối thượng đẳng thì nào có tư cách xem thường tối thượng đẳng đến từ Nam Nguyên?
Dù là một thiên tài đến từ Nam Nguyên, thì ngươi cũng nên ngưỡng vọng!
Lưu Hồng lắc đầu, may mà gã chưa từng có suy nghĩ phái đám rác rưởi này đi đối phó với đám người Bạch Phong, bằng không. . . chắc gã đã xui xẻo mà chết rồi, đi theo chùi đít cho bọn chúng cũng đủ mệt!
. . .
Giảng đường.
Tô Vũ nghiêm túc nghe giảng bài, đây là chương trình học tân ngôn ngữ.
Ngôn ngữ này không nằm trong 20 môn ngôn ngữ mà hắn đã nắm giữ, nó là một loại ngôn ngữ của yêu tộc vùng biển.
"Vùng biển là cách chúng ta nói về biển ở Nhân cảnh, trên thực tế, tại Chiến trường Chư Thiên cũng có một vùng biển, tên là Tinh Thần hải!"
Chấp giáo giảng bài rất lớn tuổi, kiến thức rộng rãi, giờ phút này ông đang chậm rãi giảng giải những tri thức mà mình biết cho các học viên bên dưới nghe.
"Tại Nhân cảnh, Tinh Thần hải không hề nổi danh, người bình thường đều dùng Chiến trường Chư Thiên để khái quát, trên thực tế, trong tầng lớp cao tầng, Tinh Thần hải cực kỳ nổi tiếng!"
"Sâu trong Tinh Thần hải có một nơi rất đặc biệt, được gọi là Tinh Vũ phủ đệ!"
Lão sư chấp giáo dừng lại, đoạn hỏi: "Đã ai từng nghe đến cái tên này chưa?"
Hơn phân nửa học viên trong lớp đều lộ vẻ mờ mịt.
Một số học viên hình như đã từng nghe nói, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Lão sư chấp giáo cười ha hả nói: "Chắc là có người đã từng nghe ai đó nói rồi, hoặc là phụ huynh, hoặc là lão sư của mình. . . Nơi đó là một mảnh Tinh Diệu, đó là nơi tinh anh chư thiên vạn giới hội tụ, có lẽ trong tương lai, một vài người trong số các ngươi sẽ có cơ hội tới đó!"
"Ba năm sau, Đại Hạ phủ sẽ phái 20 vị tinh anh mạnh nhất đến đấy để chiến đấu với tinh anh vạn tộc chư thiên, hoặc là dương danh, hoặc là ngã xuống! Đằng Không làm quân cờ, Lăng Vân làm chủ, đến đó thăm dò sự huyền bí của Tinh Vũ. . . Thật đáng chờ mong đúng không?"