Ngày hôm đó, Tô Vũ vẫn nghiêm túc đến sớm về trễ, tới lớp thì tập trung nghe giảng bài, hết giờ học thì phụ các bạn quét dọn vệ sinh, trao đổi với các chấp giáo về chương trình học ngày hôm sau.
Ở trong mắt của các bạn học và chấp giáo, Tô Vũ là một lớp trưởng đáng tin cậy.
Hơn nữa còn là một người rất có chính kiến và có lòng can đảm.
Hắn không nguyện ý để các đồng học giúp mình ra mặt, kiên trì muốn đấu tranh đến cùng với thế lực tà ác như Lâm Diệu!
Tô Vũ đã nói, hắn là Khai Nguyên cửu trọng, hắn không sợ Lâm Diệu!
Dù cho Lâm Diệu đã tới giai đoạn dưỡng tính, hắn cũng dám đối đầu một phen với gã!
Có điểm mấu chốt, có kiên trì, có tính bền dẻo, không sợ cường quyền, có can đảm phản kháng. . .
Giờ khắc này, ở trong mắt các bạn học, hình ảnh của Tô Vũ chính là vô cùng cao lớn!
Nếu như Tô Vũ sợ hãi, một mực né tránh Lâm Diệu, dù cho tính cách của hắn có chững chạc đàng hoàng tới đâu, thì dù sao nơi đây cũng là Văn Minh học phủ, các học viên khác hiển nhiên cũng chẳng nói gì, nhưng về sau nhiều ít sẽ xem nhẹ hắn mấy phần.
Nhưng Tô Vũ tuy yếu thế hơn, ấy vậy mà vẫn có can đảm đứng lên phản kháng!
Tinh thần đấu tranh như vậy đã làm cho người người bội phục!
Cho nên không ai có ý định ngăn cản Tô Vũ tiếp nhận khiêu chiến, mà bọn họ chỉ dồn dập cổ vũ hắn, bảo hắn cố gắng lên, ráng đánh cho tên Lâm Diệu đó đo đất, khiến tất cả những thế lực tà ác khác phải biết rằng, học viên ban trung cấp này cũng không phải thứ dễ trêu!
Đây chính là vinh quang tập thể!
Chưa bao giờ học viên ban trung cấp ban lại đồng lòng đoàn kết, mong mỏi lớp trưởng phải thắng đến thế.
Đến mức mà rất nhiều người còn có suy nghĩ, trong kỳ kiểm tra sát hạch sắp tới, dù cho lớp trưởng kiểm tra không đủ chỉ tiêu thì cũng không sao, bọn họ nhất định phải hợp sức, giúp đỡ hắn đạt được thành tích trong ba vị trí đầu tiên của đợt thi cử lần này.
. . .
Buổi chiều, chương trình học kết thúc, cơm nước xong xuôi, Tô Vũ liền chuẩn bị trở về trung tâm nghiên cứu.
Lúc đi đến phụ cận Tu Tâm các, Tô Vũ bỗng nhìn thấy một người.
Hạ Thiền!
Trước đó đã gặp qua một lần, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng ta tại học phủ.
Tô Vũ trông thấy Hạ Thiền dường như đang muốn đi thẳng tới Tu Tâm các, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, lão sư của nàng là Chu Minh Nhân, văn phòng của ông ấy hẳn là ở ngay trong Tu Tâm các bên kia.
Phảng phất như cảm ứng được tầm mắt của hắn, Hạ Thiền bất chợt quay đầu nhìn thoáng qua.
Thấy đối phương nhìn mình, Hạ Thiền liền nhíu mày, tựa như đang cố gắng nhớ lại xem đối phương là ai, mấy giây sau nàng mới chợt nhớ tên của hắn là Tô Vũ, vì thế lập tức dừng bước.
Chờ Tô Vũ chỉ còn cách mình một khoảng, Hạ Thiền bỗng nhiên lên tiếng: "Hạ gục Lâm Diệu!"
Tô Vũ giật mình, thoáng có chút kinh ngạc.
Hạ Thiền bình tĩnh lặp lại: "Hạ gục gã! Để cho ta nhìn một chút, thiên tài từ Nam Nguyên tới rốt cuộc mạnh cỡ nào! Trước khi ta đến học phủ, từng có người nói cho ta biết, tối thượng đẳng của Nam Nguyên đã siêu việt cái gọi là yêu nghiệt!"
"Mặc dù ta không tin, nhưng ta vẫn muốn nhìn xem, thiên tài Nam Nguyên rốt cuộc có thực lực ra sao!"
"Sớm một chút rời khỏi ban trung cấp đi, ngươi cứ ở đó thì sẽ không thú vị, cũng không có cạnh tranh. Hãy phấn đấu tháng sau chuyển tới lớp cao cấp! Nơi này là học phủ, các ngươi đấu tới đấu đi đều là trò đùa trẻ con, không có ý nghĩa gì cả. Qua một đoạn thời gian nữa, chúng ta sẽ đi tới học viện vạn tộc để khiêu chiến tinh anh của bọn chúng! Nếu ngươi là thành viên của ban cao cấp thì ngươi có thể tham dự cùng chúng ta!"
Tô Vũ kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Đi khiêu chiến tinh anh của vạn tộc?"
Hạ Thiền sắc mặt thanh lãnh, cao ngạo hất cằm: "Có gì không thể? Chưa Đằng Không thì đều có thể chiến một trận ra trò! Cái gọi là dưỡng tính thì không có chiến lực đều chỉ là lời bịp bợm. Đã là Văn Minh sư thì dù dưỡng tính cũng có thể chiến Vạn Thạch, một khi đánh thắng, kẻ đó mới thật sự xứng đáng với cái danh xưng Văn Minh sư!"
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt nàng, không vội lên tiếng.
Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn nghĩ đến Ngô Lam.
Ngô Lam cùng Hạ Thiền, thoạt nhìn có chút tương tự, đều là những cô nàng hết sức kiêu ngạo.
Nhưng trên thực tế, rất nhanh Tô Vũ đã nhìn ra được sự khác biệt của hai người.
Ngô Lam kiêu ngạo chỉ là dáng vẻ bên ngoài, đó là do giáo dục của gia đình tạo thành, nói thẳng ra thì nàng ấy còn rất ngây thơ, thậm chí có chút ngốc nghếch, căn bản không hiểu cái gì gọi kiêu ngạo.
Mà sự kiêu ngạo của Hạ Thiền là phát ra từ trong xương cốt.
Đó không phải là kiêu ngạo, là lãnh ngạo với mọi thứ!
Ngoài ta ra thì không còn ai khác!
Trong đầu Tô Vũ bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm, ấy là hắn có khả năng một quyền đánh cho Ngô Lam phát khóc, nhưng nếu hắn đánh Hạ Thiền, dù cho có đánh nàng bẹp đất thổ huyết, đối phương chắc chắn cũng sẽ không rơi một giọt lệ, mà là sẽ cắn răng, tiếp tục đứng lên chiến đấu tới khi đánh bại hắn mới thôi!
Vừa nghĩ tới việc mình dùng một quyền đem các nàng đánh phát khóc. . . Tô Vũ vội vã lắc mạnh đầu.
Thật là, khi không tự nhiên lại nghĩ như vậy!
Mặc dù nữ nhân quả thật là chướng ngại vật, nhưng đang êm đẹp lại nghĩ tới việc đánh khóc người ta, thế thì chính mình cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì.
Trông thấy hắn lắc đầu, Hạ Thiền còn tưởng rằng đối phương đang phủ định lời nói của mình, nàng lạnh lùng cười một tiếng, "Không tin? Vậy thì cứ đến thử xem! Nhưng nếu ngay cả Lâm Diệu mà ngươi cũng không thắng nổi, thế thì ngươi không có tư cách tham gia cùng chúng ta!"
"Các ngươi?"
"Đúng, chúng ta!"
“Chúng ta” trong miệng Hạ Thiền chắc chắn không bao gồm Lâm Diệu, rất rõ ràng, ý của nàng chính là đám học viên yêu nghiệt kia.
Năm nay có 8 vị yêu nghiệt nhập học!
Đến bây giờ Tô Vũ cũng chỉ mới thấy được có mỗi Hạ Thiền, những người khác thì đều chưa thấy qua, cũng không biết là bảy kẻ còn lại sẽ mang phong thái như thế nào.
Sát hạch được 1000 điểm trở lên!
Dù cho là Tô Vũ thì cũng phải âm thầm giơ ngón cái, quả nhiên lợi hại!
Ngày đó hắn đã đạt tới Khai Nguyên cửu trọng, vẽ ra hai cái thần văn, kết quả cũng không thể kiểm tra nổi đến 900 điểm, dù cho hiện tại lại để cho hắn sát hạch lần nữa, hắn vẫn tự nhủ bản thân chưa hẳn có thể kiểm tra đến 1000 điểm.
Văn Minh Chí xảy ra vấn đề, đó là sự thật.
Tô Vũ có thiên phú đạt mức tối thượng đẳng, đó cũng là thật.
Bất quá nếu ngày đó dựa theo lời nói của Tôn trưởng phòng, hắn tự chọn phương án khiến cho mình xếp loại yêu nghiệt, vậy thì cái kia chính là giả.
Tô Vũ bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, mặc dù cảm thấy rất không thích hợp, vẫn như trước mạo muội hỏi một câu, "Cái kia. . . Ta có thể hỏi một chút không, cấp độ yêu nghiệt của các ngươi, rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?"
Hạ Thiền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất.
"Loại phế vật như Lâm Diệu, một chiêu là đánh tan gã!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, một chiêu đánh tan!
Hắn tin tưởng Hạ Thiền sẽ không khoác lác, nàng ta không nhất thiết phải làm thế.
Đổi thành chính mình, thực lực hiện tại khẳng định không được, trừ phi hắn bật hack.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào thực lực Khai Nguyên cửu trọng cùng thần văn huyễn cảnh, hắn thật đúng là không làm được đến mức như Hạ Thiền. Lâm Diệu dù sao cũng là Khai Nguyên cửu trọng, tuy rằng huyễn cảnh của gã chưa chắc có bao nhiêu hiệu quả, nhưng ít nhiều gì thì đối phương cũng đã là dưỡng tính, ý chí lực vẫn mạnh hơn hắn.
Giữa hắn và những vị yêu nghiệt kia, quả nhiên là vẫn có khoảng cách!