Tô Vũ híp mắt cười tủm tỉm, "Vậy chẳng phải xong việc rồi à, ngươi nói là Hợp Đạo sẽ tới giết ta, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Tô Vũ này không bằng một vị Hợp Đạo, hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, nhưng giờ phút này, Ngũ Hành tộc bỗng nhiên giết tới, diệt vị Hợp Đạo kia. Có phải là đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người không?"
Tô Vũ cười ha hả: "Cái này chính là át chủ bài! Cho nên, bây giờ ta đang tích lũy chứ không phải tự dưng mà có thêm át chủ bài. Phù Thổ huynh thông minh như vậy hẳn cũng hiểu cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cái gì gọi là dệt hoa trên gấm chứ?"
Phù Thổ Linh như có điều suy nghĩ, một lát sau lại nói: "Ngươi nói cũng đúng, ta lại mạo muội hỏi một câu nữa, ngươi có tự tin nắm bắt được Nhân tộc không?"
Gã cũng giải thích luôn: "Nếu ngươi rời khỏi Nhân tộc thì sẽ thành tình cảnh một cây chẳng chống vững nhà! Ta thấy vô địch Nhân tộc chưa hẳn đã phục ngươi, ngươi muốn làm Hoàng sẽ có bao nhiêu người ủng hộ ngươi? Nếu ngươi không nắm giữ được đại bản doanh là Nhân tộc, vậy thì làm sao khiến chúng ta tin tưởng ngươi sẽ thành công?"
Tô Vũ nói thẳng: "Cơm phải ăn từng miếng, bây giờ tối thiểu Nhân tộc có rất nhiều vô địch ủng hộ ta, bao gồm cả việc lựa chọn chủ nhân Thánh Địa lần này, một khi ta trở thành chủ nhân Thánh Địa, có tên tuổi. . . Tự nhiên rất nhanh sẽ có thể dùng tới cái tên này!"
Phù Thổ Linh rơi vào trầm tư, một lát sau mới mở miệng: "Vậy đi, ngày mai hội nghị Thánh Địa của các ngươi sẽ tiếp tục, nếu ngươi trở thành chủ nhân Thánh Địa, ta có thể trở về thuyết phục lão tổ trong tộc ta! Ngươi muốn kéo đồng minh mà không có đầy đủ uy thế thì người bình thường sẽ không dám đầu tư, không dám hạ quyết tâm!"
Tô Vũ cười tủm tỉm, "Ngươi nói cứ như ta không trả giá ấy, ngươi đang làm mờ đi tác dụng của Ngũ Hành thần quyết và việc ta giúp các ngươi chống cự trừng phạt, ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao?"
Hắn cười nhạo, "Phù Thổ Linh, e là ngươi đã có lựa chọn! Cố ý làm nhạt tác dụng của những thứ này, phải không?"
Phù Thổ Linh nhe răng, hàm răng vàng nom rất khó coi, gã nói: "Không có chuyện đó đâu, ta là ta, thế nhưng Tô huynh đừng quên ta không phải chủ nhân Ngũ Hành tộc, ta có khả năng đại biểu cho bản thân ta, thế nhưng những lão tổ kia cần càng nhiều sự bảo đảm!"
"Hàm răng của ngươi rất khó coi!"
Phù Thổ Linh vẫn cười tươi, trong nháy mắt, răng hóa thành ánh vàng rực rỡ tựa như hoàng kim, "Này nhìn đẹp chưa?"
Dứt lời, răng lại hóa thành màu xanh biếc, rất nhanh đã chuyển qua trong suốt, tiếp theo lại hóa thành màu lửa đỏ, còn mang theo một chút hỏa diễm.
Ngũ hành chuyển đổi!
Tô Vũ trêu chọc, "Ngươi nhàm chán quá, thủ đoạn nhỏ đó đừng lấy ra mất mặt xấu hổ! Kỳ thật, ta chẳng muốn uy hiếp ngươi, bằng không, một gia hỏa do bản nguyên của Ngũ Hành lão tổ đản sinh mà bị Tiên tộc biết thì ngươi nhất định phải chết!"
Phù Thổ Linh cười ha hả: "Vậy cũng chưa chắc. Huống chi, Tô huynh thật sự cho là Tiên tộc sẽ xuống tay với chúng ta ư?"
Tô Vũ hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy. . . Khó mà nói!"
Phù Thổ Linh đáp: “Năm đó Ngũ Hành tộc cũng là đại tộc, Ngũ Hành lão tổ không hề yếu, kỳ thật ta suy đoán đây là chuyện do Nhân tộc làm! Chẳng lẽ Nhân tộc các ngươi không có ai tu ngũ hành Đại Đạo?"
Tô Vũ cười nhạo, "Sao có thể là Nhân tộc! Năm đó Nhân tộc nhất thống chư thiên, thế nhưng cũng nhận lấy một chút hạn chế, vạn tộc liên minh thành lập nghị hội thượng cổ chính là vì chống cự Nhân tộc. Trên danh nghĩa Nhân tộc nhất thống chư thiên, trên thực tế chẳng qua là đang chống lại vạn tộc! Một khi Nhân tộc giết Ngũ Hành lão tổ, ngươi cảm thấy những các đại tộc kia sẽ không thỏ chết hồ bi à? Chỉ có vạn tộc các ngươi tự tranh chấp nội bộ mới nhanh chóng chìm xuống! Bằng không, Ngũ Hành lão tổ vừa chết thì đã sớm bùng nổ đại loạn, ngươi xem qua một chút ghi chép thượng cổ rồi, ngươi có nhìn thấy sau khi Ngũ Hành lão tổ chết có bất kỳ rung chuyển nào không?"
Tô Vũ cười tự trả lời ngay: "Không có đúng không? Không có là bởi vì Nhân tộc chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt, vạn tộc giết chết lão tổ của các ngươi dĩ nhiên mới không trương dương lộ liễu! Bằng không thì đã sớm náo động đến tối mày tối mặt, dù cho vạn tộc không khai chiến với Nhân tộc thì cũng sẽ lưu truyền sôi sục, mọi người đều biết, kết quả, có mấy ai biết rõ đâu?"
Phù Thổ Linh suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Tô Vũ nói cũng không phải là vô lý.
Mà Tô Vũ cũng am hiểu nhất là dùng lý để tranh cãi.
Phù Thổ Linh không nói thêm gì về việc này, gã chỉ bảo: "Nếu ngươi nắm giữ vị trí chủ nhân Thánh Địa, ta sẽ trở lại Ngũ Hành giới giúp ngươi bàn bạc chuyện âm thầm hợp tác! Chẳng qua là âm thầm, Tô Vũ, trừ phi có cơ hội giết người diệt khẩu bằng không tộc ta sẽ không dễ dàng ra tay! Điểm này hi vọng ngươi có thể minh bạch!"
Tô Vũ cười đồng ý: "Được!"
Phù Thổ Linh nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy là tốt nhất!
"Vậy còn chuyện Ngũ Hành thần quyết. . ."
Tô Vũ nói: "Chờ đi! Chờ ta tới Ngũ Hành giới, ta muốn đích thân gặp mặt cường giả trong tộc ngươi sau đó truyền bá Ngũ Hành thần quyết. Ta muốn được cường giả tộc ngươi tự mình hứa hẹn, lời ngươi nói ta sẽ không quá tín nhiệm."
". . ."
Hừ!
Phù Thổ Linh im lặng, ngươi nói ta mới không dám tin ấy, kết quả ngươi lại ghét bỏ ta!
"Ngươi muốn tới Ngũ Hành giới, ngươi không sợ. . ."
Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: "Ngũ Hành tộc không sợ chết thì cứ liên hệ tộc khác vây giết ta, đến lúc đó, ta mở rộng Tử Linh giới vực, dẫn đầu Tử Linh và trấn thủ cổ thành cùng với cường giả Nhân tộc diệt sát một Ngũ Hành tộc cũng không quá khó, chỉ giết Ngũ Hành tộc các ngươi thôi! Ngươi suy nghĩ kỹ đi, tự nhiên sẽ có lựa chọn chính xác!"
Không phản bác được!
Ngũ Hành tộc dám giết Tô Vũ sao?
Không dám!
Phù Thổ Linh bất đắc dĩ gật đầu, "Ta biết rồi! Còn chuyện Cửu Diệp Thiên Liên. . ."
"Các ngươi mua một cánh đi, ta còn bán thêm nữa kiếm thêm vật gánh chịu để cường hóa binh khí, đây đều là chuyện nhỏ, không cần quá nghiêm túc."
Việc nhỏ?
Trong mắt ngươi là việc nhỏ, nhưng với rất nhiều tộc thì đó là đại sự!
Phù Thổ Linh không phản bác được, yên lặng một hồi mới nói: "Vậy được, ta mua xong đồ sẽ về Ngũ Hành giới chờ ngươi, lúc nào thì ngươi có thể tới?"
"Sớm thôi."
"Vậy thì tốt."
Phù Thổ Linh không nói thêm gì, nhìn thoáng qua trưởng lão đang cười ngây ngô bên cạnh bèn tò mò hỏi: "Trưởng lão thấy cái gì vậy?"
Tô Vũ liếc qua vị trưởng lão kia, buồn cười đáp: "Không có gì, trò chuyện với nhau vui sướng, mua bán đạt thành, bảo ông ấy giữ bí mật thì có thể bán cho các ngươi một cánh Cửu Diệp Thiên Liên, chuyện khác thì cũng lười nhác nhiều lời, thuận tiện còn nể mặt ông ấy nên chỉ lấy giá một kiện vật gánh chịu. Thế là ông ấy rất vui vẻ, vậy đã đủ chưa?"
Phù Thổ Linh bất đắc dĩ gật đầu, trưởng lão thật đáng thương!
"Được rồi, ngươi thả trưởng lão ra đi!"
Tô Vũ thu hồi ảnh hưởng từ thần văn, trưởng lão kia cũng dần dần tỉnh táo lại, trên mặt mang theo nụ cười, vội vàng nói: "Đa tạ Tô đại nhân thành toàn!"
Tô Vũ phất tay, "Việc nhỏ thôi!"
"Vậy chúng ta cáo lui trước, ngày mai sẽ đến lấy đồ."
"Được!"
Trưởng lão hết sức vui sướng đứng dậy, nhìn về phía Phù Thổ Linh ra hiệu cho gã nên rời đi.
Phù Thổ Linh im lặng, được thôi, cũng không biết lão nhân gia mới vừa trò chuyện những gì với huyễn cảnh mà lại rất vui vẻ, quả nhiên là bị bán còn giúp người ta đếm tiền.