Phủ chủ Đại Sở phủ còn đang xoắn xuýt, nửa ngày sau ông quyết định vẫn cứ bầu cho Tô Vũ vậy.
Đây cũng là ý của các vị Đại Tần vương.
Bầu cho Đại Tần vương cũng không đủ để thay đổi gì, chẳng qua là ông hi vọng Tô Vũ có thể bỏ sức vì Nhân tộc nhiều hơn thôi.
Ông vừa nghĩ tới đó, sắc mặt bỗng biến hóa.
Bên tai truyền đến thanh âm của Tô Vũ: "Quăng cho Đại Tần vương đi!"
Đại Sở Phủ chủ hơi hơi nhíu mày, chần chờ một chút, lòng thầm mắng một tiếng, cái tên này. . . Tâm quá đen!
Ngươi không sợ lật thuyền sao?
Nếu người đằng sau đều bầu cho Đại Tần vương. . . Ngươi. . .
Ông vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn là đóng dấu lên bên phải, phía của Đại Tần vương!
Hành động này khiến các đại phủ còn lại đều không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Mà Tô Vũ vẫn tiếp tục truyền âm: "Phủ chủ Đại Việt phủ hãy bầu cho Đại Tần vương!"
". . ."
Trong đám người, một vị trung niên lộ ra ánh mắt dị dạng.
Đây là. . . Thăm dò ta hay là thật sự muốn câu cá?
Vị này cảm thấy không ai bỏ phiếu phản đối nên hắn không cam tâm phải không?
Nhất định cứ phải tìm vài người để giết mới được à?
Thầm nghĩ như vậy, cuối cùng vị Phủ chủ này cũng bầu cho Đại Tần vương.
. . .
Trên đài cao, Đại Hán vương nhìn về phía Tô Vũ, truyền âm trách: "Ngươi cần gì phải làm vậy!"
Tô Vũ cười, cũng truyền âm nói: "Không sao, nếu xoắn xuýt cho tới bây giờ, dù sao cũng phải cho họ chút hi vọng, bằng không thì chẳng có ý nghĩa gì hết! Ta cũng đang tự hỏi, bọn hắn rốt cuộc là kiên trì tới cùng hay nửa đường sẽ đứt dây cung? Ta muốn xem xem rốt cuộc đến có kẻ nào kiên trì bản tâm đến cùng, một lòng muốn đối nghịch với ta?"
Đại Hán vương yên lặng không nói gì.
Một lát sau, những người còn lại đều lần lượt bỏ phiếu.
Rất nhanh đã có kết quả.
37 - 3.
Đại Sở, Đại Việt, Đại Liêu lựa chọn Đại Tần vương.
Tô Vũ sờ cằm đang tự hỏi, Đại Liêu phủ này là đầu sắt hay là thấy Đại Tần vương tội nghiệp nên mới cho ông một phiếu.
Kỳ thật sau khi đạt đến 28 phiếu thì không có gì để xem nữa.
Bầu cho ai cũng không ảnh hưởng!
Chủ yếu vẫn là các đại phủ tỏ thái độ quá sớm, hoàn toàn không có gì bất ngờ, không ai dẫn đầu đứng ra phản đối.
Tô Vũ cảm thấy có chút không thú vị, hắn nhìn mọi người bên dưới, cười nhạt: "Nói như vậy, ta sắp trở thành chủ nhân Thánh Địa rồi? Cảm giác không kịch tính gì cả."
Không ai lên tiếng.
Đại Hán vương thấy thế bèn mở miệng: "Đây không phải là chuyện tốt à? Chúc mừng Tô thành chủ. . . Không, Tô thánh chủ! Sau đây, Thánh Địa sẽ thành lập, lấy tên, vị trí ở đâu sẽ do Tô thánh chủ phân phó, tự nhiên cũng có người đi xử lý!"
"Bao gồm cả việc kiến thiết, cơ cấu. . . đều sẽ có người bàn bạc với thánh chủ!"
Đại Hán vương cười nói tiếp: "Thuận lợi hoàn thành việc thành lập Thánh Địa là đại hỉ sự, Tô thánh chủ nên tổ chức tiệc mừng, cũng để cho mọi người nhìn thấy rõ thánh chủ một lần."
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, mỉm cười mở miệng nói: "Cũng đúng! Ngày mai là đại thọ của cha ta, cũng thuận tiện mời chư thiên vạn tộc tới ăn mừng vì ta một phen! Ngày mai, tất cả mọi người đều tới phủ của ta chú thọ cho phụ thân ta! Vị trí ư. . . chọn Nam Nguyên đi! Chỗ kia hiện tại mới xây, ít người, chúng ta nhiều người tới sẽ thêm náo nhiệt!"
Còn có một nguyên nhân hắn không nói, gây chuyện thì có đánh chết ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường!
Tô Vũ cười ha hả: "Vậy xác định ngày mai đi, đại thọ của cha ta và cũng là ngày ta làm Thánh Chủ Nhân cảnh! Hi vọng chư vị không đến trễ, tất cả mọi người hãy cùng tham dự!"
. . .
Bên ngoài đại điện.
Đại Hạ vương nhìn về phía Đại Chu vương, ngươi sẽ đi sao?
Đại Chu vương gật gật đầu, khẽ cười nói: "Cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, nếu hắn muốn phong quang, vậy thì cứ mặc hắn phong quang đi! Ngày mai. . . Chư vương hãy đưa hắn lên ngôi!"
Đại Hạ vương suy nghĩ một chút bèn gật đầu: "Cũng coi như thuận lợi, ta vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chút sơ suất, nhưng mà không ngờ lại thuận lợi hết sức!"
"Dù sao tất cả mọi người đều không quá ngu ngốc." Đại Chu vương bình tĩnh nói: "Mắt thấy không có cách nào phản đối, nếu còn phản đối sẽ chỉ làm cho Tô Vũ ghi hận trong lòng thôi."
Đại Hạ vương gật đầu, cười khẽ: "Chủ yếu là bởi vì không có ai đứng ra phản đối, bằng không thì chẳng nhẹ nhàng như vậy, đúng không?"
Ý của ông chính là Đại Chu vương!
Vị này không đứng ra phản đối thì mọi sự liền thuận lợi hơn nhiều, bằng không, có y làm tiên phong, một khi Đại Chu phủ phản đối, cục diện hôm nay tuyệt đối sẽ không phải là như thế này!
Đại Chu vương khẽ cười: "Đó là lựa chọn rất bình thường, không phải sao?"
Đại Hạ vương không nói gì.
Ngày mai. . . Tô Vũ sẽ lên ngôi ư?
Ông nhìn về phía Đại Chu vương, luôn cảm thấy cái tên này quá điệu thấp, suốt quá trình đều có thể mặc kệ hết thảy, há miệng chỉ mỗi hai chữ, ủng hộ!
Ủng hộ Thánh Địa thành lập, ủng hộ Tô Vũ. . . Cái tên này nhìn vừa mắt Tô Vũ rồi à?
Hay là lại có âm mưu gì?
Giờ phút này, Đại Hạ vương không thể không suy nghĩ nhiều, ông luôn cảm thấy lần này Đại Chu vương trở về có hơi kín tiếng quá mức.
Kín tiếng đến mức ông cũng hoài nghi liệu có phải bị ai ngụy trang rồi hay không?
Trước kia mỗi khi sắp đưa ra quyết định lớn, vị này sao có thể ngồi yên không giở chút trò?
Mà Đại Chu vương thì bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, chủ nhân Thánh Địa chỉ là việc nhỏ, tạm thời cho Tô Vũ ít chăn đệm mà thôi, việc lớn còn đang nằm ở đằng sau cơ!
. . .
Hội nghị Thánh Địa kết thúc.
Tên cũng chưa được chọn!
Tô Vũ nói không vội, hắn sẽ từ từ suy nghĩ sau.
Về phần quyết nghị thứ ba của hội nghị Thánh Địa, Tô Vũ cũng nói ngày mai sau khi hắn ngôi chủ nhân Thánh Địa thì sẽ bàn vấn đề này, không cần gấp gáp!
Hết thảy đều bị đè xuống!
Chỉ có một đề tài sót lại, ngày mai cha ta mừng đại thọ, tất cả mọi người hãy đến, các ngươi đến, vạn tộc cũng đến, tới tham gia hết cho ta!
Không tham gia chính là không nể mặt!
Không nể mặt Tô Vũ này thì cứ cân nhắc kết quả đi.
Nam Nguyên mới kiến tạo lại chính là sân nhà ngày mai.
. . .
Hội nghị kết thúc.
Tô Vũ đi ra khỏi đại điện, nhìn về phía mấy vị vô địch còn đang đúc trận, mỉm cười đạp không tiến lên, hỏi: "Đại Minh vương bệ hạ, hôm nay có thể rèn đúc xong trận pháp này không?"
Đại Minh vương hơi cạn lời, nhìn thoáng qua đại trận rồi nói: "Không thể, trước đó Vạn Môn tháp bị các ngươi phá vỡ không ít, hiện tại mới đúc năm ngàn môn hộ, tối thiểu còn cần hai ba ngày nữa mới được!"
Tô Vũ cười nói: "Vậy thì làm phiền Tiểu Chu vương bổ sung thời gian gia tốc để tốc độ đúc môn nhanh hơn, ngày mai. . . Vẫn phải làm phiền các vị tới Nam Nguyên một chuyến, chứng kiến ngày ta trở thành chủ nhân Thánh Địa!"
Thời gian gia tốc!
Tiểu Chu vương hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ bình tĩnh hỏi: "Không làm được sao?"
Chu Thiên Nguyên cau mày đáp: "Gấp gáp cần dùng đến vậy à?"
Tô Vũ nhếch môi cười, "Dĩ nhiên! Ngày mai ta lên ngôi, vạn tộc có thể đáp ứng để cho ta thượng vị không? Nếu chúng tới ám sát ta, ta không được dùng đại trận giết chết bọn chúng à? Đi Nam Nguyên chúc thọ chính là vì tìm nơi ít người bình thường, không phục thì giết hết. Thời khắc mấu chốt còn có thể mở lối đi Tử Linh! Tô Vũ này cũng muốn nhìn xem ngày mai có kẻ nào không sợ chết, muốn chơi đùa với ta!"