Thiên Uyên Bán Hoàng đã chạy được đến lối ra vào.
Phía sau, Đại Tần vương đuổi theo sít sao, đâm tiếp một thương, Thiên Uyên Bán Hoàng quay người đánh trả, tiếng nổ vang chấn động, Đại Tần vương phải lưi lại mấy bước. Ngay lập tức, Thiên Uyên Bán Hoàng bắt đầu trùng kích đại trận giam cầm!
Đại Chu vương trấn áp Tử Linh kia xong cũng cấp tốc vọt đến.
Khí tức của y càng thêm cường đại hơn!
Thậm chí, đã có phần vượt quá điểm giới hạn, mơ hồ có khí tức Hợp Đạo bùng nổ.
Cùng lúc đó trong lối đi.
Cấm Thiên vương có hai lựa chọn, hoặc là sống chết ngăn cản, có lẽ có thể đợi được Đại Chu vương đến!
Cùng lắm thì chết mà thôi!
Hoặc là... từ bỏ lối đi, Thiên Uyên Bán Hoàng vì muốn thoát ra nên sẽ không liều mạng đi giết gã.
Cấm Thiên vương nhìn về phía Đại Chu vương đang đè ép Tử Linh quân chủ rồi lại liếc mắt nhìn Đại Tân vương mới bị đánh lui, trọng thương thổ huyết nhưng vẫn đang vươn mình tiếp tục truy kích...
Trong chớp nhoáng này, nhân tính trong lòng gã giao chiến kịch liệt.
Sau một khắc, một cỗ khí tức nhàn nhạt bùng nổ.
Mà vẻ mặt Thiên Uyên Bán Hoàng đang phá trận khẽ động, trong nháy mắt nhìn về phía Cấm Thiên vương!
Sau một khắc, ánh mắt hai người giao nhau.
Thiên Uyên Bán Hoàng lộ ra một vệt vui mừng!
Khí tức gợn sóng này rất đặc thù, ông ta đã từng gặp một lần!
Là gãi Lại có thể là gã!
Sau một khắc, Thiên Uyên Bán Hoàng quát lên một tiếng lớn, đánh ra một cây thước, dọc theo những khí tức gợn sóng đặc thù kia, cây thước mau chóng lao ra. Bảy tám đại trận phong cấm trong nháy mắt đã bị phá toái!
Hết thảy đại trận trong lối đi đã hoàn toàn bị phá nát!
Cấm Thiên vương thổ huyết bay ngược, thụ thương không nhẹ!
Thiên Uyên Bán Hoàng lại vui mừng quá đỗi!
Lối đi mở ra rồi!
Vài vị Hợp Đạo bên ngoài cũng đã có cảm ứng, có vẻ Thiên Uyên Bán Hoàng sắp thoát ra rồi!
Nhân tộc vây giết thất bại.
Không giết Thiên Uyên Bán Hoàng, một vị Hợp Đạo giết ra, so sánh chiến lực sẽ xuất hiện biến hóa cực lớn, vốn Nhân tộc chỉ yếu hơn một chút lại sẽ rơi xuống thế hạ phong ngay tức thì!
Lần này Nhân tộc chủ động xuất kích nhưng lại thất bại!
Đây có lẽ là hy vọng cuối cùng của Nhân tộc!
Thiên Uyên Bán Hoàng xuyên qua hư không, dáng vẻ vui sướng vô cùng, ông ta cũng mặc kệ Cấm Thiên vương mà trực tiếp xuyên qua lối đi để trốn chạy ra ngoài.
Nơi xa, Đại Chu vương thở dài một tiếng: "Cơ hội cuối cùng rồi... cần gì chứ!"
Lời này không biết là nói cho người nào nghe.
Cơ hội cuối cùng!
Rốt cuộc thì y vẫn cho Cấm Thiên vương một cơ hội chứ không trực tiếp tru diệt, ngươi chỉ cần quấn lấy Thiên Uyên Bán Hoàng trong chốc lát, ngăn cản con đường ông ta trốn chạy.
Nếu ngươi chỉ đơn thuần nhằm vào đa thần văn hệ... có lẽ y sẽ nghĩ biện pháp vớt vát, dù sao Diệp Bá Thiên cũng đã chết.
Đại Chu vương vẫn luôn mang theo một chút hi vọng!
Nhưng mà cuối cùng Cấm Thiên vương vẫn cô phụ y!
Vốn dĩ y định cho Cấm Thiên vương một chút thể diện dù sự tình đã chẳng còn cách nào giải quyết, khi đó gã có thể dùng danh anh hùng để chết đi!
Nhưng mà lúc này y không muốn nữa.
Ga không xứng!
Đại Việt vương, Hồng vương, Đại Lương vương hy sinh chết trận, đó mới là anh hùng, còn tên này thì không xứng.
Phản đồ chính là phản đồ.
Anh hùng mãi là anh hùng!
Đại Chu vương nhìn Thiên Uyên Bán Hoàng đang độn không rời đi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường!
Mà ngay một khắc này, Thiên Uyên Bán Hoàng vừa muốn đi ra ngoài lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!
Đúng vậy, ngây ngẩn cả người!
Một vị Hợp Đạo lại ngây ngẩn ở thời điểm chạy trốn tìm đường sống!
Bởi vì lối đi trước mặt ông ta thế mà đã bị ngăn chặn!
Không phải ngăn chặn... mà là cửa vào đã bị chếch đi!
Ông ta cứ như một kẻ đặc biệt xui xẻo, đang chạy trối chết lại đi lầm đường, điều đó không có khả năng!
Lối đi là đường thẳng, ông ta cũng trực tiếp bay dọc theo lối. Lối đi này ông đã đi cả một đời, bay qua vô số lần, không có khả năng xuất hiện chuyện chếch đi!
Chuyện này là không tưởng!
Thiên Uyên Bán Hoàng thật sự choáng váng, lối ra chân chính lại nằm ở một bên khác, hơn nữa còn cách tận mấy chục dặm. Ông muốn vượt qua đó cũng phải tốn một chút thời gian!
Không có khả năng!
Điều đó không có khả năng... Thiên Uyên Bán Hoàng điên cuồng.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Mà đúng lúc này, Đại Chu vương khẽ cười nhìn về phía hư không, giống như đang nhìn thấu giới bích.
Xui xẻo nhỉ!
Ta đoán được ngươi sẽ xui xẻo, thế nhưng ta cũng không ngờ tới ngươi sẽ xui thành bộ dạng này.
Cửa vào lối đi... thế mà lại chạy.
Đại Chu vương nổ nụ cười xán lạn!
Giám Thiên Hầu... Ngươi không sợ bị ta nhìn ra được sao?
Đúng là vẫn có người không nhận ra được thật!
Y liếc qua Đại Tần vương rồi nhìn lại Cấm Thiên vương... Đúng vậy, bọn họ không nhìn ra, bọn họ chỉ thấy Thiên Uyên Bán Hoàng sắp đi ra ngoài, thế nhưng lại giống như chân chờ ở lối vào, không muốn ra ngoài nữa.
Đại Tần vương choáng váng, vừa rồi ông còn hết sức phẫn nộ và tuyệt vọng, giờ phút này lại choáng váng.
Làm sao vậy?
Vì sao lại không chạy?
Cấm Thiên vương cũng biến sắc, sao tên kia không chạy?
Mà phía trên, Thiên Uyên Bán Hoàng lại tuyệt vọng, nổi giận gầm lên: "Ai?"
Oanh!
Đúng lúc đó, một cỗ khí tức thao thiên bay lên!
Thân văn trên đỉnh đầu Đại Chu vương đột nhiên đại bạo, cường hãn khôn cùng!
Trong nháy mắt y xuyên qua hư không, xuyên qua lối đi, hiện lên ở trước mặt Thiên Uyên Bán Hoàng!
Y nói khẽ: "Ngươi cứ nhất định phải tham lam làm gì?"
Đắc tội với hai gia hỏa có khí vận mạnh mẽ...
Ngươi có thể sống được mới là lại Giám Thiên Hầu không quan tâm chuyện ngươi có chết hay không, y chỉ cần Liệp Thiên bảng!
Lời của Đại Chu vương còn chưa dứt, thân văn đã hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén vô biên. Quân tử bội kiếm, y cảm thấy bản thân mình vẫn tính là quân tử!
Roett Một âm thanh nhỏ xíu vang lên, không phải chém giết Thiên Uyên Bán Hoàng mà là một kiếm cắt đứt một đạo ô lưới trong hư không!
Đúng vậy, vốn dĩ nó không tồn tại.
Giờ phút này lại chợt hiện ra, bị y dùng kiếm cắt đứt Phốc!
Thiên Uyên Bán Hoàng phun máu tươi, trong cơ thể ông ta, quy tắc chỉ lực bỗng nhiên bạo động.
Âm âm ầm, thân thể ông ta nổ bể ra, hai mắt trợn trừng nhìn Đại Chu vương!
"Ngươi... Quy tắc.
Đại Chu vương cười nói: "Ngươi tan đạo rồi, quá yếu, ngươi tan cũng quá ít!"
Roeẹt một tiếng, kiếm lại giết ra!
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng, Đại Chu vương lại chém vỡ đường lưới vô hình!
Vẻ mặt Thiên Uyên Bán Hoàng sửng sốt không thể tin, không dám tin!
Không có khả năng!
"Văn Minh sư là những kẻ đùa bỡn với quy tắc...
Ngươi không hiểu đâu!"
Đại Chu vương cười một tiếng, tế kiếm trong giây lát đã đầm ra vạn kiếm, thân thể Thiên Uyên Bán Hoàng nổ bể ra!
Âm ầm!
Toàn bộ chư thiên vạn giới đều rung động, toàn bộ Thiên Uyên giới càng kịch liệt rung chuyển hơn bao giờ hết, trời long đất lỗ, vòm trời như muốn nứt ra!
Thân thể Thiên Uyên Bán Hoàng dân dân sụp đổ, ông ta mang theo tâm tình không dám tin cùng không cam tâm, lầm bẩm: "Ngươi và ai... Hai người các ngươi cùng nhau lừa ta... Là kẻ nảo?"
Ông ta đã bị lừa!
Đại Chu vương chỉ cười hỏi lại chứ không đáp câu hồi của đối phương: "Ngươi cảm thấy kẻ nọ là ai?"