Lam Sơn Hầu không nói nhiều, nhanh chóng đi qua, dùng tay thử nghiệm, ngay sau đó, một đạo lực lượng quy tắc tấn công đến, Lam Sơn Hầu nhanh chóng thu tay lại, cau mày nói: "Hẳn là có thể đi ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi đây, ta sẽ không thể tiến vào từ bên đây nữa, nếu tiến vào, chỉ sợ sẽ bị lực lượng quy tắc tấn công!"
Bên cạnh, Thiên Diệt không vưi nói: "Vậy còn đánh nữa không? Nếu đánh thì quá nguy hiểm!
Đông Thiên vương rất mạnh! Tô Vũ, ngươi chưa chắc có thể ngăn lại, ta đã thấy lần trước ngươi bùng nổ, kẻ cho ngươi mượn tỉnh huyết rất mạnh, nhưng bản tôn tới cũng chưa chắc có thể địch nổi Đông Thiên vương, huống chỉ ngươi chỉ mượn lực!
Như vậy chỉ có thể gửi hy vọng vào hai người Tinh Hồng nhanh chóng chém giết Ma Yếm Hầu, ta cầm chân áp chế một gia hỏa khác, Lam Sơn Hầu ngăn cản Thần Bình Hầu... Có điều làm vậy thì có quá nhiều nhân tố ngoài ý muốn!"
Vân Tiêu cũng khuyên: "Tô Vũ, rút đi! Thực lực Đông vương phủ đã hao tổn rất nhiều rồi, gọi lão đại đến là có thể đánh bọn họ!"
Tô Vũ thở dài: "Ta lo rằng nếu lão ra ngoài thì sẽ không trở về Đông vương phủ, mà là đến phủ Thiên vương khác!"
Nghe vậy, mọi người mới ngộ ra.
Không sai, một khi Đông Thiên vương không trở về Đông vương vực mà là đến vương phủ khác cầu viện, vậy sẽ rất phiền toái.
Hiện tại, các vương phủ khác có lẽ còn chưa biết tình huống.
Đến khi biết, Đông Thiên vương đã bị giết, ba vị còn lại có một vị là duy trì Nhân tộc, lão Quy đứng ra coi như có thêm một vị, vậy sẽ đạt thành trạng thái cân bằng, cam chịu việc Đông Thiên vương bị giết.
Nhưng Đông Thiên vương còn sống thoát ra ngoài thì tình huống sẽ xảy ra biến hóa.
Tô Vũ lại nhìn bầu trời, trong lòng thâm mắng!
Thông Thiên Hầu!
Là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!
Hắn vốn định đứng cạnh cửa gọi lão Chu, hiện tại thì chịu, chơi ta à?
Còn nữa, lần này hắn tới là vì công pháp.
Nếu cứ như vậy đã rời đi, không lên được tầng 8 tâng 9, không tìm thấy biện pháp giao tiếp hòa bình cùng lão Chu, vậy ta làm cách nào để chiến kỹ hóa thần văn?
Mục đích chuyến đi này sẽ không thể đạt thành.
"Võ Hoàng... Sớm hay muộn vẫn phải đối mặt!"
Không được thì tiếp tục liều mạng!
Không thể hòa bình câu thông với lão Chu, vậy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề, thượng giới mà mổ ra, cơ hội của ta sẽ rất xa vời.
Giờ phút này Tô Vũ hạ quyết tâm, chờ đám người Đông Thiên vương lên đây, hắn sẽ gọi "Thái Sơn", sau đó tùy theo trạng thái của lão Chu mà quyết định có nên rời đi hay không.
Mấy người Lam Sơn Hầu đều nhìn Tô Vũ, chờ đợi hắn ra quyết định.
Chiến hay trốn?
Thắng, có thêm ba vị Hợp Đạo, thua... Vậy thì cả đám sẽ bồi mạng nơi đây.
Tô Vũ trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng:
"Chuẩn bị rút lui! Lối vào tầng 8 không mổ ra, lát nữa ta sẽ kinh động Võ Hoàng, nếu đám người Đông Thiên vương trọng thương, vậy thì giết, nếu không bị thương... Vậy từ bỏ! Sau này ta sẽ quay lại một mình, các ngươi không cần đi cùng ta nữa!"
Thiên Diệt nghe thế thì lập tức cười lạnh: "Ngươi khinh thường ai đấy? Ngươi đang lo chúng ta sẽ chết ở đây ư?"
"Không phải."
Tô Vũ cười khổ nói: "Ta lo Hồng Mông đại nhân không trấn áp được nhiều cổ thành như vậy, các ngươi mà chết thì các trấn thủ khác đều sẽ gặp phiền toái! Ta còn chưa an bài người tiếp nhận chức vị trấn thủ của các ngươi."
Dứt lời, Tô Vũ giơ tay: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi! Ý tưởng của ta rất tốt, chỉ là không dự đoán được cánh cửa tầng 8 sẽ tự đóng lại!
Người tính không bằng trời tính.
Lần trước kỳ thật cánh cửa cũng từng biến mất, có điều khi đó Tô Vũ không để ý, cũng không nhìn thấy, lần này hắn mới biết rằng Thông Thiên Hầu có thể tự mình đóng cửa.
Chỉ có thể nói rằng, thứ như khí vận quá mở mịt, không phải lúc nào cũng đứng về phía chính mình!
Đúng lúc này, lối vào tầng 7 xuất hiện một trận khí tức dao động!
Tô Vũ hít sâu một hơi, vội hô: "Thái Sơn!"
"Nhãi nhép!"
Không có cơn bạo nộ như trong tưởng tượng, bên tai hắn truyền đến thanh âm chán ghét của Võ Hoàng: "Ngươi liên tiếp dùng Thái Sơn kích thích bổn tọa, ngươi cho rằng bổn tọa ngu ngốc ư? Sẽ bị ngươi lợi dụng mãi chắc? ! Ta cảm nhận được ngươi có địch nhân, địch nhân không yếu muốn giết ngươi... Tên nhãi, ngươi chết chắc rồi! Bổn tọa sẽ không bị ngươi lợi dụng nữa!"
Ngay sau đó, Võ Hoàng oán giận: "Ngươi dám cho ta ăn con rệp, nếu ta muốn giết người thì cũng phải giết ngươi đầu tiên!"
Tỉnh táo hoàn toàn rồi!
Tô Vũ không biết nên khóc hay nên cười, kết quả tệ nhất đã xuất hiện!
Lão Chu có thể giao tiếp bình thường!
Nhưng cái bình thường này không phải thân thiện mà là căm thù!
Lão Chu không bạo nộ, cũng không ra tay, không biết là không thể khống chế bản thân hay là khi ra tay sẽ mất khống chế, Tô Vũ không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết, kế hoạch lợi dụng lão Chu giết Đông Thiên vương đã hoàn toàn thất bại!
Hắn phải rời đi!
Rời khỏi đây trước!
Còn lão Chu thì hắn sẽ nghĩ cách câu thông sau, hắn nắm giữ phương pháp truyền tống, chỉ cần tiêu hao lực lượng là có thể lại đến lần nữa.
Vừa định làm vậy, thanh âm âm trầm của lão Chu đã vang lên bên tai: "Tên nhãi kia, ngươi sẽ chết sớm thôi. Ngươi dám chọc giận ta! Ngươi muốn chạy trốn bằng thông đạo Tử Linh này chứ gì?
Không thể đâu! Bổn tọa ra tay sẽ mất khống chế, ký ức sẽ hỗn loạn, để ngươi không được như ý, ta sẽ không ra tay, nhưng... Ngươi vẫn phải chết!"
Dứt lời, lực lượng quy tắc quanh thông đạo Tử Linh đột nhiên chấn động!
Ngay sau đó, thông đạo Tử Linh liền bị phong tỏa!
Tô Vũ hoảng hốt!
Hoàn toàn mất khống chết Tiếng cười đắc ý của lão Chu vang vọng: "Ngươi xong rồi! Hừ, thông đạo này mỡ ra trên người bổn tọa, tên khốn kiếp, bổn tọa muốn đóng cửa, ai có thể ngăn cản?"
Thông đạo bị đóng!
Mà giờ phút này, những người khác cũng cảm nhận được, đều nhìn về phía thông đạo, chỉ thấy thông đạo kia bỗng nhiên có thêm 1 tầng màng mỏng.
Tay Tô Vũ chộp tới... Không thể mở ra.
Tô Vũ khẽ biến sắc, khí tức Đông Thiên vương đã truyền đến, Tô Vũ sốt ruột cầu xin: "Võ Hoàng tiền bối, là ta càn rỡ muốn lợi dụng tiền bối! Tiền bối, xin hãy mỡ ra một cái khe để các vị trấn thủ rời đi, bọn họ trấn thủ Tử Linh giới, một khi Tử Linh mất khống chế, thiên địa náo động, sinh linh đồ thán, tất cả mọi người sẽ lâm nguy"
Lão Chu thanh tỉnh, sau khi thanh tỉnh lại phong tỏa thông đạo Tử Linh.
Lối vào tầng 8 bị phong tỏa!
Ý tưởng trốn vào màng tế bào cũng hoàn toàn thất bại.
Tô Vũ tính kế rất hay, đáng tiếc lại xem nhẹ thế cục biến hóa, chuyện này là bình thường, không có bất cứ kẻ nào có thể khống chế tất cả, nếu không, tất cả đều là thần toán tử, Tô Vũ không phải, hắn chỉ dùng nỗ lực lớn nhất để đạt tới kết quả tốt nhất.
Kết quả như vậy kém hơn mong muốn của hắn không ít, nhưng cũng có lúc được như mong muốn.
Tạo hóa trêu ngươi!
Tô Vũ không có quá nhiều tiếc nuối, chỉ là muốn đưa đám người Thiên Diệt rời đi, nhưng khả năng không quá lớn.
Quả nhiên, Võ Hoàng âm lãnh nói: "Hết hy vọng đi! Nếu không phải ta sợ mình mất khống chế, bị tên nhãi gian hoạt nhà ngươi chạy thoát, ta đã tự Ị?
mình ra tay giết ngươi Lão ra tay sẽ dễ dàng mất khống chế, một khi mất khống chế, gia hỏa Tô Vũ này liền tìm được cơ hội sinh tồn.
Tuy rằng Võ Hoàng không có nhiều ký ức, nhưng vẫn có chút ấn tượng.
Lão sẽ không ra tay.
Ra tay có lẽ lại thành giúp gia hỏa phiền phức này!
Ra tay sẽ mất khống chế, trong cơn bạo nộ, lỡ đâu giết vài tên Tử Linh xong lại để đám gia hỏa chết tiệt kia chạy thoát thì làm sao?